Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 57 : Ngoại truyện Kha Thiển - Sao Mộc Lan
Ngày đăng: 12:07 18/04/20
Tôi có ấn tượng sâu sắc với chiếc váy đỏ của Kha Ái, đẹp như một tấm lưới.
Khi đó tôi đi theo phía sau chị ấy, lớn tiếng gọi: “Ái Ái, Ái Ái!” Chị ấy sẽ dừng bước, cười nhìn tôi: “Em trai, đi theo phía sau chị nhé!”
Tôi ra sức gật đầu: “Vâng.”
Chúng tôi cùng lên núi bắt côn trùng, cùng trồng cây trước cửa nhà ông nội, cùng cắp sách đến trường. Bộ dáng của hai chúng tôi rất giống nhau, thỉnh thoảng tôi sẽ đóng giả thành chị gái tráo đổi một ngày, chị cũng thế. Nhưng ông nội chỉ cần liếc mắt một cái là phân biệt được, những người khác không để ý sẽ nhận sai.
Kha Ái là thần tượng của tôi. Chị ấy luôn hào phóng, lạc quan, nói rất nhiều. Chị ấy là lớp trưởng, là ủy viên học tập. Tất cả bạn học và thầy cô đều thích chị ấy.
Còn tôi giống như cái đuôi, cái bóng nhỏ theo phía sau chị ấy. Chỉ cần ở cạnh chị ấy là tốt rồi.
Cô giáo nói: “Kha Thiển giống như bé gái, Kha Ái mới giống bé trai chịu trách nhiệm cuộc sống của hai chị em, từ nhỏ đã vất vả rồi.” Tôi cảm thấy rất kiêu ngạo, tôi có một chị gái như vậy, ai bảo các người không có chứ?
Khi đó, còn chưa nghe thấy câu gọi là “Một tôi ở thế giới khác.”
Sau đó, lúc xem manga nhìn thấy. Tất cả mọi người đều hết sức chăm chú, còn tôi xem thì nước mắt cũng tuôn rơi.
Có lẽ là khi đó tôi đã tràn ngập tình yêu đối với những thứ huyền huyễn, xinh đẹp, ấm áp ấy.
Bởi vì tôi là diễn viên tuyệt thế, là vua trong thế giới đó.
Tôi cũng đánh mất phần nữ tính, mất đi chị gái Kha Ái.
Ngày đó người thân giàu có đến chọn người là khi học lớp năm. Lúc ấy tôi vẫn chưa biết, ý nghĩa của việc bọn họ đến. Tôi thấy bọn họ vây quanh chị gái nói chuyện, hỏi chị ấy có phải đội trưởng đội thiếu niên, có phải là người đứng nhất. Chị ấy sợ hãi gật đầu. Bọn họ bảo chị ấy biểu diễn tiết mục, chị ấy nhảy một điệu Tân Cương, bọn họ vui vẻ ra mặt.
Khi đó ông nội đã già rồi, híp mắt, ngồi ở bên cạnh hút thuốc, nói: “Mỗi đứa trẻ đều có số mệnh riêng của mình. Chỉ cần bọn chúng sống tốt là được rồi.” Nói xong còn liếc mắt sâu xa. Lúc ấy tôi không hiểu ánh mắt của ông, nhưng lại ghi tạc hình ảnh này trong lòng rất nhiều năm.
Sau đó bọn họ lại muốn nói chuyện với tôi. Tôi cảnh giác nhìn bọn họ, tránh ở phía sau chị gái. Khi tay bọn họ chạm vào góc áo tôi, tôi hét chói tai, chạy vào phòng, đóng cửa lại.
Sau đó tôi không biết bọn họ còn thương lượng gì đó.
Mấy buổi tối, tôi thấy chị gái một mình lén lau nước mắt. Tôi hỏi: “Chị ơi, chị khóc gì thế. Có phải bọn họ bắt nạt chị không?” Bởi vì mấy hôm nay bọn họ mang chị gái ra ngoài chơi, nhưng không mang theo tôi.
“Không…” Chị ấy nức nở, “Bọn họ đối xử với chị tốt lắm, mua cho chị rất nhiều thứ, cũng mua rất nhiều thuốc bổ cho ông nội. Mấy thứ kia đắt lắm.”
“Em không thèm.” Tôi nói thầm.
Nhưng tôi là kẻ nhát gan như thế đấy. Tôi che miệng, không cho mình phát ra tiếng, đứng ngoài nhìn vào trong phòng, nhìn thấy bọn họ khiêng thi thể Kha Ái rời đi. Bởi vì tôi biết nếu mình xuất hiện lúc này, chờ đợi tôi cũng sẽ là cái chết.
Hóa ra chết là chuyện dễ dàng như vậy. Ngay ở bên cạnh, ngay trong sự xấu xí nhất của con người.
Tôi cọ rửa lại sàn nhà gỗ lần nữa, lại dùng cách đã học trên mạng, cọ rửa bằng máu heo, sốt cà chua, vân vân cho đến khi không còn máu của Kha Ái nữa. Tôi lại cắt ngón tay, lưu lại máu của mình ở rất nhiều nơi.
Sau đó tôi ngồi trước gương, đưa tóc cho thợ làm tóc.
Thợ làm tóc giật mình: “Làm gì thế?”
Tôi đáp: “Nối tóc.”
Sắc mặt thợ làm tóc hơi khó coi, nhưng sau khi tôi đưa tiền, im lặng, tỉ mỉ nối từng sợi một.
Tôi nhìn người trong gương, tóc dài đen như trong kí ức.
Tôi dùng bút kẻ lông mày và phấn vẽ lại hình dạng lông mày của chị ấy.
Tôi lấy son ra tô lên môi.
Tôi ngẩng đầu, khẽ cười với thợ làm tóc.
Thợ làm tóc ngây người.
Tôi xách túi, khoác thêm áo, đi ra ngoài trong cơn mưa phùn.
Tôi buộc khăn lụa, che cổ và nửa khuôn mặt.
Tiếng giày cao gót lanh lảnh, nước mưa như tụ thành dòng suối nhỏ bên chân tôi, nhin tôi bóng dáng thướt tha, nhìn tôi hồng nhan bạc phận, nhìn tôi hếch môi, nhìn tôi…
Cuối cùng đã không phải luồn cúi nữa, giấc mơ này đã sớm tan biến khỏi thế giới.
Tôi ngẩng đầu, nhìn mưa đã ngừng rơi, cuối cùng bầu trời đã trong xanh trở lại.
Tôi hạnh phúc nở nụ cười.
Kha Thiển, chị là Kha Ái. Chị đã trở về rồi đây