Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 83 :
Ngày đăng: 12:07 18/04/20
Giản Dao trở lại nhà khách dưới chân núi thì đêm đã khuya.
Cô đẩy cửa đi vào, người nọ ngủ trên giường vẫn không nhúc nhích. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, bóng dáng anh mơ hồ. Trước kia giấc ngủ của anh rất tốt, có lẽ những người tâm tình đơn giản đều như thế. Thỉnh thoảng thậm chí Giản Dao cảm thấy hâm mộ, bởi vì nhìn thấy anh ngủ thì cảm giác được đối với anh mà nói giấc ngủ giống như một loại hưởng thụ.
Hiện tại cũng như vậy, anh nằm thẳng tắp, đắp chăn che kín người, giống như một cái cây. Đêm nay khuôn mặt anh bình thản.
Giản Dao nhẹ nhàng đi rửa mặt, thay đồ ngủ, xốc chăn lên lặng lẽ nằm xuống.
Trong khoảng thời gian này bận rộn nhiều việc, vụ án sát thủ hồ điệp, hai người không nghỉ ở cục thì cũng đều tự trở về ngủ, nghĩ đến mà đã cách một năm rồi đây mới là lần đầu tiên hai người chung chăn chung gối.
Chung chăn chung gối.
Trước kia không cảm thấy cụm từ này có gì đặc biệt, nhưng hôm nay cẩn thận nghiền ngẫm, trong lòng lại bi thương.
Cũng thoáng tiếc hận… Tối nay anh lại ngủ trước, nhưng anh đã không còn nhìn thấy, thế là cũng đủ rồi…
Cô nhìn mặt anh, vẫn là khuôn mặt trắng mà gầy, dung mạo tuấn tú, mũi cao chứng tỏ ý chí kiên định, tóc dán trên trán.
Giản Dao không nhịn được vươn người qua, hôn anh một cái.
Qua mấy giây, anh vươn tay ôm lấy eo cô, ôm thật chặt, trái tim Giản Dao đập loạn nhịp, cả người cũng dán sát vào người anh.
Anh cúi đầu xuống, cả người dường như còn chưa tỉnh, tóc đen trên trán che ánh mắt anh, nhưng tay anh lại như hoàn toàn tỉnh táo, với vào trong áo ngủ cô.
“Bà Bạc… Anh chờ em đã lâu rồi.” Anh nói.
Trái tim Giản Dao càng đập nhanh hơn, nhưng một suy nghĩ liều lĩnh khác lại xuất hiện trong đầu, cô cúi đầu, cọ trong ngực anh giống như ngày trước, nói: “Trừ khi anh đồng ý từ nay về sau để cho em đi theo anh.”
Bạc Cận Ngôn im lặng.
Giản Dao khẽ nói: “Được không?”
Anh bỗng nhiên thở dài: “Em trở nên xấu rồi.” Nếu giống như lúc trước thì anh muốn làm gì thì làm.
Giản Dao ôm anh nói: “Em chỉ là biết rõ mình muốn gì.”
Anh không nói lời nào, cũng không chịu bỏ tay ra. Giản Dao nghe tiếng tim anh đập thình thịch, cũng hơi mềm lòng.
Song cơ thể anh không có chiều hướng buông ra. Một lát sau, lại nghe thấy anh khẽ thở dài, sau đó dùng thân thể cọ vào từng vị trí trên người cô.
Máu toàn thân Giản Dao đều phải vọt hết lên mặt, nhưng anh chỉ im lặng, không thỏa hiệp, không ngừng cọ. Giản Dao biết mình xong đời rồi, vốn muốn nhân lúc ý chí anh yếu ớt nhất mượn cơ hội đàm phán, hiện tại phòng tuyến của cô hoàn toàn bị sự mờ ám thẳng thắn lại vô sỉ của anh công phá. Dù sao đã cách một năm, cơ thể của cô đều đã ngứa ngáy rồi…
Trong bóng đêm, tay Giản Dao từ từ dịch chuyển xuống phía dưới.
Nhóm cảnh sát tránh khỏi bẫy, đi vào trước lưới sắt, Phương Thanh lấy đồ trong túi ra, cắt lưới. Đúng lúc này, An Nham nhìn chằm chằm lưới sát, chợt sửng sốt.
Bởi vì cậu nhìn thấy trên lưới sắt có một trang bị nhỏ, trong khoảnh khắc có ánh sáng hiện lên.
Cậu kéo tay Bạc Cận Ngôn, nói: “Lão đại, em nghĩ có thể chúng ta đã kinh động đến hắn rồi. Hắn sẽ biết chúng ta đến đây, trên lưới sắt có trang bị máy phát tín hiệu.”
Bạc Cận Ngôn lại đáp: “Chuyện nằm trong dự liệu. Nếu hắn cẩn thận chu đáo chặt chẽ như vậy, sao có thể không bố trí thiết bị báo động trước lưới chứ? Hơn nữa nếu hắn đã xuất hiện gây án, thì đã quyết định buông tay, không màng đến hậu quả.” Giản Dao dìu anh đi qua lưới sắt.
Trời đã hoàn toàn tối đen.
Hang này rất sâu, đen mà khô ráo, đá lởm chởm trên vách hang.
Lúc đầu, chỗ đèn pin chiếu xuống không phát hiện ra được gì, nhưng rõ ràng khá bằng, chứng tỏ đã có người động tay. Có mấy chỗ trên vách đá còn có nến, chất lỏng từ nến chảy ra.
Sau đó ở trên hốc vách tường và mặt đất bắt đầu xuất hiện dấu vết lâu năm. Từng chút tích lại, càng ngày càng nhiều…
Đi đến chỗ sâu nhất trong hang, trước mắt sáng rực, đó là một căn phòng đá ngầm tròn tự nhiên. Trên vách hang toàn bộ đều là người.
Không nói chính xác là xương trắng và xác chết.
Có cái còn hình người, có cái đã thành xương trắng. Có nam, có nữ, có thiếu niên, có người già.
Có người giống như Phùng Duyệt Hề bị đóng đính thành con bướm treo trên tường.
Có những hình vẽ năm này tháng nọ phía sau, đã mơ hồ, nhưng hai tay hai chân giống như con bướm đang con quắp gò bó.
Tổng cộng có 12 thi thể, đó là 12 con bướm, chôn dấu theo năm tháng trong vùng núi sâu này.
Cả người Giản Dao đều ớn lạnh, cầm chặt tay Bạc Cận Ngôn.
Cái hang to như vậy, mười mấy cảnh sát, nhưng không có một người nào phát ra tiếng động.
Bạn biết đấy sát thủ hồ điệp thực sự còn kinh khủng hơn kẻ bắt chước nhiều, im lặng đứng xa, vô cùng ác độc. Mạng người ở trong tay hắn chỉ như con nhộng tằm, chớp mắt là thành bột phấn.
Nửa đời lún sâu, nửa đời thống khổ.
Không ai có thể hiểu, không ai tha thứ, không ai cứu giúp.
Còn nay hắn đã không thể chịu đựng nổi sự tối tăm tra tấn lâu dài kia, sắp phá kén thành bướm bay đi dưới ánh mặt trời.
Sau đó cam tâm tình nguyện chết trong cực lạc ngắn ngủi.