Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 84 :

Ngày đăng: 12:07 18/04/20


Bạc Cận Ngôn khẽ chậc một tiếng.



Vẻ mặt Giản Dao nghiêm túc, sau một lúc yên lặng, cô cầm tay anh: "Em mang anh đi "xem"."



Thi thể mới nhất cũng là nằm ngoài cùng, là một người đàn ông. Thi thể đã bắt đầu vào trạng thái phân hủy, nhìn ra được thời gian tử vong đã hơn một tháng. Quần áo của người đó còn mặc trên người, mặc bộ đồ ngụy trang đã cũ, trên chân là đôi giày việt dã.



Thể trạng người đàn ông cao lớn, khuôn mặt chính trực, góc cạnh. Thoạt nhìn tầm khoảng bốn mươi. Giản Dao chú ý tới khung xương cứng cáp của anh ta, xem ra là đã mở mắt mà chết.



Con bướm phía sau anh ta tùy tiện, đẹp đẽ, tư thế nhanh nhẹn.



"Anh ta không phải người thường." Giản Dao dựa vào trực giác nói cho Bạc Cận Ngôn, "Anh ta bị giết nhất định là có nguyên nhân."



Bạc Cận Ngôn đeo găng tay, đi đến chạm ngón tay thi thể, khung xương, gật đầu, sau đó nói: "Gọi pháp y đến, xem trên người anh ta có gì dị thường không."



Kết quả pháp y nhanh chóng quan sát ra, trên người này có mấy vết thương cũ do dao, hơn nữa bị thương rất nặng. Không phải hung thủ để lại, là vết thương đã vốn có.



"Thú vị đấy." Bạc Cận Ngôn nhận định.



Thi thể thứ hai là phụ nữ, giống như Phùng Duyệt Hề, cả người, nhìn khung xương thì khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng tư thế tử vong của cô ta bị lăng nhục hơn, hai chân mở ra, đầu ngẩng lên, hai tay tạo thành chữ thập đặt trước ngực. Trong hộp gỗ dưới cơ thể cô ta để một bộ phận cơ thể người đã khô héo, có thể phân biệt là cắt ra từ cơ thể đàn ông.



Bên cạnh cô ta là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, cũng là tư thế quỳ lạy, cúi đầu. Bộ phận quan trọng nhất của đàn ông đã bị cắt.



Tới thi thể thứ chín, mười, mười một, tình hình cũng khác nhau.



Thời gian tử vong của bọn họ đã hơn mười năm, người nhiều tuổi nhất là ông lão đã bảy mươi, cũng có nam nữ thanh niên hơn hai mươi tuổi. Hình vẽ con bướm phía sau bọn họ cũng đã không còn rõ, bọn họ không bị "ghim" trên tường, mà rủ xuống, trong cơ thể cũng không có đinh sắt, nhìn vào thấy vô cùng bình thản.




Nước mắt Giản Dao đột nhiên rơi xuống, trí nhớ mơ hồ, ấm áp, bi thương, tất cả xuất hiện trong đầu, nhất thời khó có thể kìm nén. Sợ bị người nhìn thấy, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, che mặt, không để cho người phát hiện.



Có người ôm lấy cô từ phía sau. Giản Dao lập tức lau khô nước mắt, định nói chuyện thì Bạc Cận Ngôn đã lên tiếng trước: "Thỉnh thoảng anh rất muốn được lên cỗ máy thời gian xem Giản Dao hồi nhỏ có bộ dáng gì."



Giản Dao cúi đầu im lặng.



Anh lại mỉm cười nói: "Nhất định là cô bé dũng cảm, tốt bụng, thông minh, còn rất mạnh mẽ. Anh có đầy đủ căn cứ để biết được bản tính mạnh mẽ của em hiện tại mới bại lộ. Nhỏ như vậy mà em có thể dưới sự chỉ dẫn của cha bảo vệ tốt bản thân, bảo vệ tốt em gái. Từ nhỏ em đã có thiên phú đả kích tội phạm giống anh. Chúng ta quả nhiên là trời sinh một đôi."



Giản Dao cười, khóc nấc lên.



Bạc Cận Ngôn nắm tay cô, vuốt ve như thường ngày, còn nói thêm: "Có một quan điểm trong tâm lý học về trẻ em là: tất cả tính cách của trẻ em thực ra đều định hình trước 6 tuổi. Một người cuối cùng sẽ trở thành dạng người nào, hoàn cảnh, cách thức giáo dục trước 6 tuổi đã quyết định. Mặc dù sau này trong cuộc sống em thiếu cha, nhưng anh dám khẳng định với em, giai đoạn đầu trong đời người là quan trọng nhất, ông đã dạy bảo em rất tốt. Anh biết nó vô cùng quý giá đối với em."



Nước mắt Giản Dao không ngừng rơi xuống. Phát hiện cô khóc dữ dội, bên cạnh còn có cảnh sát khác, Bạc Cận Ngôn không thấy có gì để che, kéo lấy tấm rèm, bọc lấy hai người. Sau đó khẽ vỗ lưng cô.



Khóc đi, cô vợ nhỏ của anh.



Anh biết đó là vết thương sâu nhất trong lòng em. Cho dù em rất ít khi nhắc đến với anh. Hiện tại cuối cùng vết thương này đã bị khơi ra bằng một cách thức không tưởng, chúng ta nên đối mặt với nó như thế nào đây?



"Đừng sợ hãi hãy đối mặt với vết thương của mình." Bạc Cận Ngôn khẽ nói bên tai cô, "Người dũng cảm nhất cho dù trong lòng rơi lệ, cũng sẽ tìm kiếm chân tướng và đáp áp bên dưới vết thương."



Trong lòng Giản Dao chấn động, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn chiếc kính râm trên mặt anh, khuôn mặt gầy gầy của anh, chiếc gậy anh đặt bên cạnh tường.



Cô vươn tay ôm lấy anh.