Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 11 : Anh sẽ vĩnh viễn yêu em

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Edit: ItzYen



Tại phòng khách ở lầu hai.



Trầm Khê đứng trước căn phòng để đầy lễ vật, cô có chút kinh hỉ rồi nói: "Tại sao chúng ta lại thu được nhiều lễ vật như vậy."



Tô Hàng dựa vào cửa ra vào, ánh mắt nhìn qua các hộp quà tinh xảo trong phòng, rồi lại rơi vào khuôn mặt tươi cười mang theo sự kinh hỉ của Trầm Khê bên cạnh, hắn cẩn thận, mang theo chút thăm dò mà hỏi: "Em thích những lễ vật này?"



"Thích chứ, người nhận được lễ vật đương nhiên sẽ vui vẻ." Trầm Khê vừa cười vừa nói.



Đáy mắt đen nhánh của Tô Hàng như hiện lên ánh sáng, bộ dạng cứng ngắc của hắn cũng dần dần nhu hòa hơn.



Những lễ vật nhận được khi kết hôn này đã được để ở đây hơn một tuần lễ, bạn của Tô Hàng rất ít, cho nên phần lớn lễ vật ở đây đều là bằng hữu của Trầm Khê đưa, nhưng sau khi kết hôn, một lần Trầm Khê cũng không hỏi tới. Hắn vẫn cho là Trầm Khê đối với cuộc hôn nhân còn có khúc mắc, cho nên đối với những lễ vật này cũng có khúc mắc. Mà bây giờ Trầm Khê lại bỗng nhiên nói cho hắn biết, cô rất thích những lễ vật này, đó có phải hay không biểu thị rằng, cô đối với cuộc hôn nhân này của hai người cũng không có khúc mắc sâu như vậy.



"Bên ngoài những hộp quà này đa phần không có ký tên, xem ra chỉ có mở ra mới biết được là ai đưa thôi." Trầm Khê tiện tay cầm mấy hộp quà quan sát một hồi rồi nói.



"Ừm." Lúc này Tô Hàng cũng đi tới, cầm lấy một hộp quà rồi nhìn chút.



"Xem ra cần phải mở ra thôi." Trầm Khê nhìn xung quanh, rồi cô phát hiện cái bàn trong căn phòng này để đầy lễ vật, căn bản không có thể ngồi. Thế là cô dứt khoát dựa vào chân giường, ngồi trên mặt thảm ở mặt đất, thuận tay cầm hộp quà màu hồng bên cạnh mở ra.



Trầm Khê liền mở được hộp quà ra, lộ ra trang sức bên trong hộp, sau đó cô lại mở tiếp hộp, lấy một tấm thẻ từ bên trong ra rồi nói: "Là đôi bông tai kim cương mà Emi đưa, thật đẹp mắt."



Trầm Khê vừa nói xong thì cô lập tức cầm đôi bông tai kim cương đưa cho Tô Hàng nhìn, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì liền phát hiện Tô Hàng cầm cái gối trong tay ngồi trước người mình, dựa vào tựa như có chút gần.



"Rất xinh đẹp." Tô Hàng đã nhận ra việc Trầm Khê vì chính mình tới gần mà thân thể cô có chút không tiếp ứng, ánh mắt liền trở nên tối ngầm. Sau đó hắn đem gối ôm trong tay đưa cho Trầm Khê rồi nói, "Trên đất rất lạnh."




Trầm Khê nhìn bộ dáng dị thường của Tô Hàng, có chút kinh ngạc mà đưa tay nhận lấy chiếc đồng hồ, tiện thể còn nói một câu cảm ơn.



Tô Hàng đưa xong chiếc đồng hồ thì liền hối hận rồi, hắn cảm thấy mình quả thực ngu xuẩn, cái này không phải là che thì càng lộ sao? Hắn rốt cuộc không tiếp tục chờ được nữa, tay trái hộp quà đựng đồng hồ, tay phải thì cầm áo thun rồi vội vội vàng vàng nói một câu: "Anh... Anh mới nhớ rằng mình còn có việc phải xử lý, anh về thư phòng trước."



"Ồ, được."



Cơ hồ thấy Trầm Khê gật đầu trong nháy mắt, Tô Hàng liền như chạy trốn khỏi căn phòng, nhanh chóng chạy xuống lầu.



Trầm Khê nghe được âm thanh chạy xuống lầu truyền đến từ ngoài cửa, cô cũng nhịn không được nữa, bật cười một tiếng.



Tô Hàng chạy về phòng khách ở lầu một, gài cửa lại, dựa vào cửa mà chán ghét bản thân, sau năm phút, hắn liền có chút kích động, không kịp chờ đợi lần nữa mà bỏ chiếc áo thun trong tay mình ra.



Tựa như không cân nhắc điều gì, hắn liền cởi áo của mình ra, mặc cái áo thun màu trắng đần độn vào nguời, sau đó nhìn vào chiếc gương trong phòng khách thật lâu.



Phảng phất bộ y phục này mặc trên người hắn, thật giống như đưa cho cái hình chibi trên chiếc áo thun này vậy.



Câu nói "Trầm Khê, anh sẽ vĩnh viễn yêu em" thật giống với hắn.



Đây là điều Tô Hàng vẫn đang làm, vẫn nghĩ, nhưng không dám nói từ miệng ra.



Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua con cua thật sự rất mệt, vô tình ngủ thiếp đi... Sáng sớm hôm nay dậy thì mới phát hiện ra, các ngươi hẳn là sẽ tha thứ cho ta.



Kiếp trước Tô Hàng thấy được lễ vật này, hắn vụng trộm mua một đôi bé con đặt ở trong phòng khách, còn vụng trộm mặc đôi áo thun vào đôi bé con đó, sau đó hắn ngồi ở một chỗ chơi đùa, tự mình cười ngây ngô.