Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 45 : Lấy lại vòng tay

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


🍀 Editor: Khắc Lạp Lạp



🌺 Beta: Hải Yến



Đêm qua hai người vô cùng thuần khiết, nhưng ngày hôm sau Trầm Khê vẫn dậy muộn như cũ, nguyên nhân là chạng vạng hôm qua, người nào đó tìm đường chết, ôm cô nhẫn tâm ngây người trong gió lạnh hơn mười phút.



"Hắt xì!" Trầm Khê vội vàng lấy khăn giấy bịt mũi.



"Đều tại anh." Nhìn cái mũi đỏ bừng của Trầm Khê, Tô Hàng vô cùng đau lòng. Hắn không ngừng thầm tự mắng chửi mình, hôm qua đầu óc đúng là bị nước vào, ôm Trầm Khê đứng ngoài cửa lâu như vậy. Nhưng mà rõ ràng lạnh thế, sao Trầm Khê lại cũng không nói gì.



"Không sao đâu, qua hai hôm là sẽ ổn thôi." Trầm Khê an ủi hắn, "Anh mau đi làm đi."



So với việc bị anh lăn lộn khiến lưng nhức eo đau, em tình nguyện bị cảm lạnh, Trầm Khê lén lút nghĩ.



Tô Hàng xem thời gian, nếu không xuất phát thì sẽ đến muộn, hắn thò lại gần muốn hôn Trầm Khê một chút rồi đi, lại bị Trầm Khê phát hiện tránh ra sau.



Tô Hàng tủi thân nhìn vợ mình.



Trầm Khê có chút cạn lời: "Em bị cảm, cẩn thận lây cho anh."



"Vậy thì vừa khéo." Tô Hàng không thèm để tâm Trầm Khê trốn tránh, vẫn nhào lên gặm một cái, "Lây cho anh, em cũng có thể khỏe lên nhanh hơn."



"Anh có bị ngốc hay không, nếu lây cho người khác là khỏe lên thì làm gì còn ai bị cảm nữa." Trầm Khê tức giận nói, "Nếu thật sự lây sang cho anh, ngoại trừ có thêm một con người bị cảm, cũng chẳng có thay đổi gì khác."



"Có." Tô Hàng đáp, "Ít nhất anh sẽ không đau lòng như vậy."



"Được rồi." Trầm Khê bị Tô Hàng càng ngày càng giỏi tán tỉnh nói đến mặt đỏ lên, đẩy đẩy nam nhân thúc giục, "Đi làm nhanh, buổi tối về sớm một chút."



"Ừm." Tô Hàng lúc này mới lưu luyến không rời mà ra khỏi nhà.



==



Giữa trưa, 12 giờ, Phương Vũ lái xe đưa Tô Hàng đến cửa quán cà phê ở khu quy hoạch của thành phố S, chỉ vào một người đàn ông tây trang giày da đang tựa vào cửa sổ nói: "Đó chính là Trần Vũ, trưa nào anh ta cũng tới đây uống cà phê."



Tô Hàng khép văn kiện trong tay lại, đặt sang một bên, nhìn nhìn đồng hồ: "Mười phút sau tôi ra."



"Vâng." Phương Vũ gật gật đầu, chờ Tô Hàng xuống xe rồi lái đi, rốt cuộc nơi này không cho phép đỗ xe thời gian dài.



Tô Hàng vào quán cà phê, một tay mở một chiếc cúc trên tây trang ra, nhìn quét xung quanh một lần, đi về phía Trần Vũ, sau đó không hề báo trước bất ngờ ngồi xuống đối diện anh ta.



Trần Vũ đang xem tin tức, phát giác phía trước có thêm một người, nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu. Anh ta cảm thấy người đàn ông toàn thân tỏa ra khí thế bức người này trông hơi quen, ánh mắt đối phương nhìn mình cũng có chút thấm người, dáng vẻ khí thế hùng hổ này khiến Trần Vũ bất an. Anh ta bỏ IPAD trong tay xuống, hơi chần chừ hỏi: "Tiên sinh, có chuyện gì sao?"



"Ừm." Tô Hàng nhàn nhạt gật gật đầu.



Lúc này người phục vụ đã tới hỏi: "Tiên sinh muốn uống gì ạ?"
"Không phải." Tô Hàng lắc lắc đầu, "Anh sợ em bị cảm, đến đó sẽ lây cho cha mẹ."



"Cũng đúng, thân thể của mẹ em vốn đã không tốt." Trầm Khê nghĩ nghĩ, "Vậy thì chờ em khỏi bệnh rồi hẵng đi."



Tô Hàng cười cười, thò lại gần hôn trộm hai cái.



"Anh làm gì đó?" Trầm Khê hờn dỗi nói, "Thành thật chút đi."



"Anh chỉ là muốn em khỏi sớm một chút thôi mà." Tô Hàng vô tội trả lời.



"Bớt nhân cơ hội chiếm tiện nghi đi." Trầm Khê hùng hổ đáp lại.



"Thôi được." Tô Hàng nắm chặt tay vợ, nghiêm trang nói, "Đúng là anh muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, được chưa?"



"Tô Hàng." Trầm Khê tức đến ngay lập tức ngồi ngay ngắn, "Sao anh lại càng ngày càng lưu manh thế?"



"Anh đã nói rồi." Tô Hàng đẩy ngã Trầm Khê, thổi một hơi vào tai vợ, "Không kết hôn mới là lưu manh."



Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Cua muốn quảng cáo một chút, tác phẩm mới của một người bạn sắp lên sàn, ai có hứng thú có thể qua đó nhấn theo dõi nha.



《 Tôi muốn kết hôn với trúc mã 》BY Trọng Hi



Lôi Kiệt Bân là đại thần của tiểu thuyết ngôn tình.



Một hôm nọ, lúc anh thảo luận viết đoạn kịch tình cảm như thế nào, vừa không cẩn thận một chút đã hiện thực hóa tình cảnh nào đó.



Không lâu sau, lên chức cha.



Đoạn kịch nhỏ:



Ngày kia, đại thần ngôn tình "Mộc Tuyết" đăng lên Weibo một tấm ảnh chụp hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.



Mấy tháng sau, lại đăng ảnh chân em bé, mô tả: "Gia có cún con..."



Lúc "Mộc Tuyết" đang tiếp nhận phỏng vấn bằng chữ trên Weibo, có bạn trên mạng đặt câu hỏi: Làm sao để có thể viết hơn một vạn chữ ngược văn trong thời gian mang thai?



"Mộc Tuyết" trả lời: Bà xã của tôi có gõ chữ đâu!



Tin đầu đề ngày hôm sau, đại thần Mộc Tuyết, được mệnh danh là "Thiên hậu ngôn tình", vậy mà lại có thể là một người đàn ông!



Căn cứ vào sự tìm tòi của hội những người thèm thịt, nghe nói diện mạo còn đẹp trai ngút trời?



Editor có lời muốn nói: Tên Hán Việt của bộ trên là "Ta muốn cùng trúc mã kết hôn", tác giả Trọng Hi nha. Các tình yêu muốn thì có thể tìm đọc, ta cũng không biết là đã có ai edit chưa nữa.