Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 46 : Tô Hàng mất khống chế

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


🍀 Editor: Khắc Lạp Lạp



🌺 Beta: Hải Yến



Hôm qua bệnh cảm của Trầm Khê đã được chữa khỏi hoàn toàn, tối đó hai người đến biệt thự Trầm gia, trả chiếc vòng tay lấy về từ chỗ Trần Vũ cho mẹ Trầm. Sau khi mẹ Trầm biết thật ra Tô Hàng mới là cậu bé cứu con gái mình lúc nhỏ, ánh mắt nhìn Tô Hàng càng thêm từ ái.



Mẹ Trầm ra sức gắp thức ăn cho Tô Hàng, oán trách hắn vì sao không chịu nói sớm, cha Trầm thì đơn giản thô bạo hơn nhiều, hỏi thẳng luôn: "Cô gái mà anh yêu thầm nhiều năm kia có phải là Tiểu Khê nhà tôi hay không?"



Tô Hàng lén lút nhìn thoáng qua Trầm Khê, tai đỏ lên, nhẹ nhàng gật gật đầu.



Mẹ Trầm vừa thấy dáng vẻ thẹn thùng này của Tô Hàng, lập tức che miệng cười trộm.



"Tôi mới bảo anh làm sao mà xuất hiện đúng lúc như vậy." Cha Trầm tức giận hừ một tiếng, "Nói, thằng nhóc anh đã rình rập bao lâu rồi hả?"



Thật ra Tô Hàng cũng không biết mình đã canh bao lâu, dù sao vẫn là chăm chú dõi theo rất lâu. Từ cái nhìn chăm chú đơn thuần lúc ban đầu, đến ánh mắt khát vọng mà theo dõi lúc sau, chuyển biến này bắt đầu từ khi nào, chính hắn cũng không rõ lắm.



"Tránh ra!"



Tiếng ồn ào đột ngột vang lên ngoài cửa cắt ngang dòng hồi tưởng của Tô Hàng, hắn có chút không vui nhìn về phía cửa.



"Tôi bảo anh tránh ra anh không nghe thấy hả?" Giọng Tô Minh Lệ truyền đến từ ngoài cửa, vênh mặt hất hàm mắng, "Một thư kí nho nhỏ như anh mà dám cản tôi?"



"Tổng giám đốc đang nghỉ trưa, tạm thời không tiếp khách." Tiếng Phương Vũ vang lên đâu vào đấy.



"Phương Vũ, tôi muốn gặp Tô Hàng." Ngoài cửa lại truyền đến giọng Liễu Phương.



"Mẹ, mẹ khách khí với anh ta như vậy làm gì?" Tô Minh Lệ nói, "Chúng ta cứ xông thẳng vào."



"Không được."



Tiếp đó là từng hồi âm thanh xô đẩy nhau cùng với tiếng can ngăn của Phương Vũ, cửa văn phòng "Rầm" một cái bị đẩy ra, Tô Hàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Minh Lệ vừa xông vào đầu tiên, lúc này mới nói với Phương Vũ ở đối diện: "Đóng cửa lại."



"Vâng." Phương Vũ không màng sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn, từ bên ngoài một lần nữa khép cửa lại.



"Tô Hàng‼" Tô Minh Lệ thấy Tô Hàng, đỏ mắt muốn xông lên, lại bị Liễu Phương ngăn lại.
"Ối xời... Nhắc tới Tô tiên sinh nhà bà liền mặt mày hớn hở, mê muội quá rồi nha."



"Không cười chẳng lẽ khóc hử?" Trầm Khê tức giận trả lời.



"Xem bà có tiền đồ chưa kìa." Vân Thư nghĩ nghĩ còn nói thêm, "Chẳng qua gần đây tôi nghe được tin tức nói tiền hàng đưa cho bên cung cấp của Tô thị đã trễ một tháng rồi, bên ngoài đều đang kháo nhau rằng chuỗi tài chính Tô thị có thể có chút vấn đề."



Động tác ăn cơm của Trầm Khê hơi dừng lại, nhịn không được khẽ nhíu mày.



"Bà biết chuyện này?" Vân Thư nhìn vẻ mặt của Trầm Khê là hiểu.



"Biết." Trầm Khê gật đầu, "Lần trước cha tôi cũng nói với tôi rồi, cũng muốn trả trước một phần tiền cho Tô thị, nhưng mà Tô Hàng lại sống chết không muốn nhận."



"Tại sao?" Vân Thư khó hiểu hỏi.



"Nghe nói là vì tôi thì phải." Trong giọng điệu Trầm Khê có chút bất đắc dĩ.



"Bà?" Vân Thư nghĩ đến những lời đồn đãi bên ngoài, "Chẳng lẽ là sợ bà hiểu lầm?"



"Người này đã ít nói lại còn cố chấp, thật là phiền chết đi được." Trầm Khê nửa thật nửa giả oán giận.



"Tôi lại cảm thấy cố chấp thế mà đáng yêu." Vân Thư cười hỏi, "Có điều, nếu cố chấp đến nỗi làm cho Tô thị sụp đổ luôn thì sao bây giờ?"



"Tôi..." Trầm Khê đang muốn trả lời, một hồi chuông điện thoại dồn dập bỗng dưng vang lên.



Huơ huơ di động trong tay với Vân Thư, Trầm Khê cười nhận cuộc gọi: "Phương thư kí."



"Phu nhân, ngài có thể tới công ty một chuyến không?" Giọng Phương Vũ có chút nôn nóng.



"Bây giờ tôi cách đó hơi xa." Trầm Khê hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"



"Vừa rồi Liễu giám đốc dẫn theo Tô Minh Lệ tới tìm tổng giám đốc, tổng giám đốc đang trốn trong phòng đập đồ vật." Phương Vũ trả lời.



"Được, tôi đến ngay." Trầm Khê nói xong, cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, chào hỏi với Vân Thư xong liền chạy lấy người.