Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 58 : Ngoại truyện sáu

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


🍀 Editor: Khắc Lạp Lạp



🌺 Beta: Hải Yến



-- TÔ HÀNG TRAO ĐỔI: Niềm vui làm cha (Ba) --



Lúc xe đến bệnh viện, bác sĩ phụ trách của Trầm Khê đã dẫn theo vài cô y tá chờ ở cửa. Ông kiểm tra sơ qua tình trạng của Trầm Khê, phân phó cho y tá nhanh chóng đẩy vào phòng sinh.



Tô Hàng đi theo cô suốt quãng đường vào phòng sinh, nhìn Trầm Khê đang nằm trên giường đau đến mồ hôi đầy đầu, hắn vô cùng gấp gáp: "Bác sĩ, bác sĩ, thái thái nhà tôi sao rồi? Sao rồi?"



"Tô tiên sinh đừng vội." Bác sĩ Tần phụ trách Trầm Khê an ủi, "Tô thái thái tuy sinh sớm hai ngày so với dự kiến, nhưng tình trạng rất ổn, không có vấn đề lớn."



"A... A!" Dưới bụng bỗng truyền đến một cơn đau nhức, Trầm Khê không nhịn được kêu thành tiếng.



"Trầm Khê, Trầm Khê, em sao vậy?" Tô Hàng lập tức nhào vào bên mép giường, thấy Trầm Khê đau đến không còn sức đáp lại hắn, liền đi quấy rối bác sĩ Tần, "Bác sĩ, anh mau nhìn thái thái của tôi, cô ấy hình như đang rất đau kìa."



"Tô tiên sinh ơi Tô tiên sinh à." Bác sĩ Tần dở khóc dở cười, "Sinh con sao có thể không đau cho được, đây là lần thứ hai thái thái của ngài vào phòng sinh rồi, sao ngài lại còn căng thẳng thế chứ."



"Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào giảm đau không?" Tô Hàng hỏi.



"Ối‼" Trầm Khê siết cái chăn trên người, liều mạng chịu đựng cơn đau.



"Trầm Khê, Trầm Khê." Tô Hàng thấy Trầm Khê khó chịu thì không quan tâm đến bác sĩ nữa, gục xuống bên mép giường cầm tay cô nói, "Em đừng cắn mình, nếu đau quá thì cứ cắn anh."



Nói đoạn vươn tay còn lại đặt bên miệng Trầm Khê.



Trầm Khê cau mày, vừa chịu đựng đau nhức, vừa nhìn về phía nam nhân hoàn toàn bị kinh sợ bên cạnh. Thì ra, dù là Tô Hàng đời này hay Tô Hàng đời trước, lúc cô lâm bồn, tâm trạng của họ đều giống nhau cả ư?



"Anh... Đi ra ngoài." Trầm Khê cắn răng nói.



"Anh..." Tô Hàng vẫn luôn sợ Trầm Khê tức giận, nhưng vào thời khắc này hắn không thể rời xa cô, "Anh không đi, anh ở đây cùng em."



"Đi ra ngoài... Oái!" Trầm Khê không nhịn được lại thét lên đau đớn.



"Em đau lắm phải không, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Bác sĩ, bác sĩ." Tô Hàng quay đầu nhìn về phía bác sĩ cầu giúp đỡ.



"Để cổ tử cung mở rộng, chắc là còn phải đợi một lúc lâu nữa." Bác sĩ Tần nói.
"Giấc mơ này thật đẹp, em chẳng những cười với anh, mà còn sinh con cho anh nữa." Tô Hàng vui mừng nói.



Đúng rồi, đây là Tô Hàng đời trước.



"Đã nhìn thấy con chưa?" Trầm Khê hỏi.



"Ừm, xinh xắn lắm, rất giống em hồi nhỏ."



"Khoảnh khắc trông thấy con bé, anh cảm thấy thế nào?"



"Anh..." Tô Hàng nghẹn giọng, sau đó hoảng loạn cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay đang được hắn cầm của Trầm Khê.



Lúc thấy con gái hắn không khóc, đứng trước phòng sinh chờ Trầm Khê hắn cũng không khóc, nhưng khi Trầm Khê vừa nhẹ giọng hỏi hắn, nước mắt lại tuôn ra, thật kỳ lạ.



"Anh... Anh cũng không biết anh bị làm sao nữa." Tô Hàng ngẩng đầu, hai dòng nước mắt chảy xuôi, trong mắt chất chứa nỗi chật vật, niềm cảm động, nhưng nhiều hơn cả là sự yếu ớt.



Đây là lần đầu tiên Trầm Khê thấy Tô Hàng khóc, giờ khắc này cô mới hiểu, thì ra Tô Hàng đời trước, yếu ớt hơn Tô Hàng đời này rất nhiều.



"Tô Hàng..." Trầm Khê có chút đau lòng muốn lau nước mắt trên mặt hắn.



"Em đừng nhúc nhích." Tô Hàng cản tay Trầm Khê lại, "Anh muốn khóc một lúc."



Trầm Khê yên lặng rút tay về, nhìn người trước mặt lẳng lặng rơi nước mắt, cực kỳ khó chịu. Tô Hàng đời này còn có cô, vậy thì Tô Hàng đời trước phải làm sao đây?



"Kể cho anh nghe được không?" Thật lâu sau, Tô Hàng dường như đã ổn định được cảm xúc, hắn cười nói với Trầm Khê, "Câu chuyện của chúng ta."



"Anh muốn nghe cái gì?" Trầm Khê hỏi.



"Mọi chuyện, từ khi chúng ta quen biết nhau, đến kết hôn, những việc thường nhật lúc yêu đương, tất cả mọi chuyện anh đều muốn nghe." Giấc mơ này không thể vì hắn không chịu ngủ mà không tan biến, vậy thì trước khi tỉnh dậy, hãy để hắn được nghe về một cuộc sống không hề tiếc nuối mà hắn hằng mơ ước.



"Vâng, em kể anh nghe nhé." Trầm Khê tựa vào giường, dùng ngữ khí mềm nhẹ, tỉ mỉ thuật lại từng việc nhỏ to mà đời này hai người từng trải qua. Cô nhìn vẻ mặt khi kinh ngạc khi vui vẻ của nam nhân, cuối cùng như suy tư điều gì đó.



Trầm Khê không biết Tô Hàng đời trước sẽ vẫn mãi ở lại đây, hay là rất nhanh thôi sẽ quay về. Nhưng mà không cần biết là thế nào, cô đều hi vọng những lời mình nói có thể giúp đỡ hắn được chút ít.



Cô muốn nói với người này, dẫu là Trầm Khê trong mơ hay ngoài đời thực, thật ra ai cũng yêu hắn hết.