Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 59 : Ngoại truyện bảy

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


🍀 Editor: Khắc Lạp Lạp



🌺 Beta: Hải Yến



-- TÔ HÀNG TRAO ĐỔI: Niềm vui làm cha (Hết) --



7 giờ rưỡi.



Thím Trương đem cơm sáng vừa chuẩn bị cẩn thận tới bệnh viện, dẫn bà đi chính là cái người ở biệt thự trông con giúp Tô Hàng, vật vã cả ngày, cuối cùng dứt khoát trải qua một đêm cực khổ ở đó – Lý Thanh Viễn.



"Mẹ ơi."



"Mẹ ơi."



Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tả Tả và Hữu Hữu gấp gáp chạy vào, hôm qua cha đưa mẹ đi với vẻ mặt căng thẳng, cả ngày chẳng trở về, hai anh em đã cực kì sốt ruột, tuy chú Lý đã nói, mẹ chỉ là đi bệnh viện sinh em gái thôi, nhưng hai cậu nhóc một ngày một đêm không được nhìn thấy mẹ vẫn rất rất không yên tâm.



"Tả Tả, Hữu Hữu." Trầm Khê được nghỉ ngơi cả đêm, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.



"Mẹ, mẹ sao rồi ạ?" Tả Tả nhăn mặt, lo lắng hỏi.



"Mẹ không sao hết, hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi." Trầm Khê cười trả lời.



"Mẹ ơi, em con đâu ạ? Chú Lý với bác Trương đều nói em đã chui ra khỏi bụng mẹ rồi." Hữu Hữu ngây thơ hỏi.



"Em còn đang ở phòng sơ sinh, làm kiểm tra xong sẽ được đưa qua đây."



"Vậy lát nữa tụi con sẽ được gặp em ạ?" Hai mắt Hữu Hữu sáng lên.



"Đúng rồi." Trầm Khê đáp.



Thím Trương mang bữa sáng của cả nhà đến, đẩy bàn ăn đến trước mặt Trầm Khê: "Phu nhân, ăn chút gì đó trước đi."



"Vâng vâng, mẹ ăn một chút đi." Tả Tả và Hữu Hữu cũng không hỏi nữa, ngẩng mặt chờ mẹ ăn sáng.



"Vậy hai đứa ăn với mẹ nha." Thật ra Trầm Khê cũng không muốn ăn lắm, nhưng nhìn gương mặt trông mong của bọn nhóc, cô vẫn mỉm cười cầm đũa lên.



Thím Trương cười cười, đặt phần chuẩn bị cho Tô Hàng lên một góc bàn: "Tiên sinh, ngài cũng ăn chút đi."



"Được." Tô Hàng nãy giờ vẫn mãi chăm chú nhìn ba mẹ con loay hoay với ánh mắt chứa chan tình cảm, lúc này mới sực tỉnh.



"Vậy mọi người ăn đi, tôi đi xem con gái nuôi của tôi, lát nữa còn phải đi làm." Lý Thanh Viễn thấy mình không còn việc gì, định chào hỏi một cái rồi đi.



"Để tôi đưa cậu đi." Tô Hàng nghe Lý Thanh Viễn nói xong, buông đôi đũa vừa mới cầm xuống.



"Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi, cậu ăn sáng trước đi." Lý Thanh Viễn từ chối.



Tô Hàng không nói gì, chỉ là đứng lên, lướt qua anh ta ra cửa trước, Lý Thanh Viễn bất đắc dĩ nhún nhún vai tạm biệt Tả Tả và Hữu Hữu, xoay người đi ra ngoài theo.



Trầm Khê nhìn về phía cửa phòng bệnh, nét mặt thoáng hiện lên chút do dự, rốt cuộc có nên nói với Tô Hàng là cô cũng có cùng ký ức giống hắn không đây?



Phòng dành cho trẻ sơ sinh.



Lý Thanh Viễn nhìn đứa bé trắng trẻo mũm mĩm bên trong, vui vẻ như đây thật sự là con của anh ta vậy: "Quả nhiên con gái vẫn xinh hơn, lúc Tả Tả với Hữu Hữu mới chào đời không được đẹp như này."
"Anh không nghĩ tới chuyện, cảnh trong mơ cũng có khả năng trở thành hiện thực ư?" Trầm Khê nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của nam nhân, cuối cùng vẫn mềm lòng nói.



Hắn muốn chứ, muốn hơn bất kì ai khác, nhưng hi vọng bao nhiêu thì tuyệt vọng bấy nhiêu.



"Sao anh không chịu cố gắng một lần giống như mình trong mơ, đi nói với em ở hiện thực, rằng anh để ý em nhiều đến nhường nào?"



"Nhưng mà em ở hiện thực, không hề thích anh." Tô Hàng cười khổ.



"Em thích anh." Trầm Khê nghiêm túc nói.



Tô tổng giám đốc bất ngờ được tỏ tình hoàn toàn ngẩn ngơ, trong mắt đầy sự không tin nổi.



"Em thích anh mà, anh cẩn thận nghĩ lại xem, thật ra nếu em muốn ly hôn với anh, trong thời gian năm năm có rất nhiều cơ hội, nhưng em cũng chưa từng đề nghị đúng không?"



"Nhưng mà... Em cũng không nguyện ý ở bên anh." Tô Hàng ngây ngốc nói.



"Đó là vì em cứ tưởng rằng anh không thích em." Trầm Khê lấy ra một nhân vật hư cấu – hình mẫu người đàn ông trong mộng lúc trước của mình, phân tích cho Tô Hàng nghe nỗi lòng của bản thân đời trước, "Người bên ngoài đều nói anh yêu thầm một cô gái khác, em kiêu ngạo như vậy, nếu em biết chồng của em lại thích người khác thì sao có thể vui nổi, em càng để ý đến anh càng khó chấp nhận được."



"Anh lúc nào cũng đi công tác, em cho rằng anh cũng hoàn toàn không thích cái gia đình này, nên em cũng không muốn thích. Em là một người phụ nữ, em có sự kiêu ngạo có cái rụt rè của mình, em có thể chịu đựng việc chồng mình không thích mình, nhưng lại không đủ dũng khí để chủ động theo đuổi một Tô Hàng như vậy. Ám chỉ lớn nhất của em là không đề nghị ly hôn với anh, sao anh lại không nhìn ra chứ?"



"Anh... Không có yêu thầm..."



"Vậy anh nói với em đi chứ." Trầm Khê càng nói càng buồn, cảm giác như quay về đời trước, "Anh phải đi nói với em, nói với em rằng anh không thích người khác, nói với em rằng người anh yêu thầm chính là em, nói với em rằng anh thích em nhiều thế nào, phải nói cho em biết chứ."



"Anh... Nếu anh nói với em, thì sẽ có cơ hội sao?" Tô Hàng ôm mong đợi hỏi, "Sẽ giống như nơi này sao? Sẽ có Tả Tả Hữu Hữu và con gái sao?"



"Nếu đây chỉ là một giấc mơ, anh không thể mãi mãi không tỉnh giấc." Trầm Khê nói, "Tô Hàng, tại sao anh không chịu tiến một bước về phía trước, anh đã có thể chọn ly hôn, vậy sao không thể bước lên trước một bước?"



Đúng vậy, kết quả tồi tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là ly hôn mà thôi, nhưng nếu dũng cảm tiến lên, có lẽ cảnh trong mơ này có thể trở thành hiện thực, sự dụ hoặc này vô cùng hấp dẫn.



"Anh... Anh muốn thử một lần." Giọng Tô Hàng run run.



Trầm Khê vui mừng gật đầu.



Tô Hàng cởi áo ngoài, lên giường nằm cùng Trầm Khê, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, mơ mơ màng màng, hắn thật sự rất mệt: "Anh buồn ngủ quá."



"Ngủ đi." Trầm Khê khẽ an ủi.



"Nếu tỉnh dậy rồi, vẫn có thể được thấy em cười thì thật tốt." Tô Hàng thì thầm.



"Vậy anh nói mấy lời làm em vui đi."



"Em... Muốn nghe anh nói gì?"



"Nói anh thích em."



Trầm Khê cảm giác được hắn ổn định hô hấp, thở ra một hơi thật dài, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.



"Anh thích em..." Nam nhân thủ thỉ một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn thoát ra khỏi "cảnh trong mơ".



Editor có lời muốn nói: Đừng gấp, còn một chương nữa...