Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 23 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Nam Cung Thần Võ là người rất kỳ quái.



Đây là kết luận sau khi Cao Lục được nhìn thấy ông chủ của mình.



Vị soái ca trẻ tuổi anh tuấn này, gầy hơn trong webcam một chút, cao hơn một chút, lạnh lùng kiêu ngạo hơn, càng khiến người ta có cảm giác áp bức hơn, cũng…… Càng đẹp mắt hơn!



Đến gần nhìn, mới biết được ngũ quan của anh lập thể thật đẹp, hai mắt hữu thần sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi ưu mỹ, trên gương mặt gầy hơi tái có khí chất quỷ dị của quý tộc Vampire thời trung cổ.



Chẳng qua, vị soái ca này hình như cũng rất thích mặt mình, cho nên, anh ta thường soi gương.



Rất thích nhìn dáng vẻ của mình.



Rất thích nhìn hai tay mình, hơn nữa, rất thích sờ mặt mình.



Dường như vĩnh viễn không nhìn đủ mình, hầu như cứ cách năm phút anh sẽ phải nhìn hình ảnh của mình trên những đồ vật phản xạ và gương, nhìn chính mình.



Về cơ bản, đây gọi là tự kỷ nhỉ?



Không, là tự kỷ nghiêm trọng.



Nhưng thế này vẫn chưa là gì, khoa trương là anh còn rất thích rút máu mình……



Rút máu xét nghiệm, sau đó bảo cô phân tích.



Cách bốn giờ là rút một lần, cứ như là đang sợ mình có bệnh gì không thể chữa được.



Thậm chí, mỗi ngày yêu cầu nhân viên nghiên cứu kiểm tra cắt lớp tế bào của anh ta nữa.



Mỗi ngày nhìn chằm chằm đống số liệu, dường như có bí mật rất to lớn giấu trong những số liệu ấy.



Đây là tật xấu gì vậy? Nhát gan? Hay là tự ngược?



Ai!



Vì vậy cô không nhịn được mà thở dài.



Người đàn ông khôi ngô tuấn tú như thế, lại là quái nhân, thật đáng tiếc.



Nhưng càng đáng tiếc là, cô phát hiện ra hình như anh ghét cô.



Cứ nghĩ đến đấy, cô lại thở dài một hơi.



Khi anh nói chuyện với cô vẻ mặt rất khó coi, vừa nhìn thấy cô liền nhíu mày, nhưng anh cố tình rất thích gọi cô vào phòng làm việc báo cáo.



Cũng rất thích bảo cô tăng ca.



Càng thích điều khiển cô đến chết khiếp.



Ba ngày nay, gần như nửa đêm cô mới về nhà, thời gian ngủ mỗi ngày không đến bốn tiếng.



Ai!
Anh giật mình, chán nản, chỉ có thể nhịn cơn tức xuống.



“Ý tôi nói là, những kẻ vọng tưởng ‘cải lão hoàn đồng’ này thật buồn cười, nếu thật sự khiến con người ‘hoàn đồng’ thì sẽ ra sao? Toàn thế giới đều biến thành trẻ con, ông nội bà nội cha mẹ con trai con gái tất cả đều là trẻ con, ai lớn ai bé không phân biệt được, không phải là thật vớ vẩn sao? Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rất buồn cười, ha ha……”



Giọng giải thích của cô mang theo giễu cợt.



Anh không nghe nổi nữa, cô gái này lại bắt đầu ngu ngốc rồi.



“Đủ rồi.” Anh giận dữ mắng.



Cô vội câm miệng.



“Đừng có tự cho mình là đúng, Cao Lục. Tại thế giới, có rất nhiều việc cô không tưởng tượng được, đừng dùng số tế bào não ít ỏi của cô nhận định tất cả mọi chuyện.” Anh tiến sát lại gần cô, lạnh lùng nói.



Tế bào não ít ỏi?



Thằng nhóc kém cô hai tuổi này quá đáng rồi đấy! Sao anh ta có thể chửi xéo cô ngốc?



Cô rất muốn lớn tiếng cãi lại, nhưng cô thì nhỏ, thân hình anh lại cao lớn còn chưa kể đến giọng điệu giận dữ áp bức kia, cô lập tức không thở được ngậm miệng lại.



“Tôi mời cô đến là muốn cô chuyên tâm làm nghiên cứu, chứ không phải tùy tiện phê phán. Cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đưa tài liệu cô phân tích cho tôi, đừng nhiều lời vô nghĩa, đã hiểu chưa?” Anh lại tới gần thêm một tấc, lớn tiếng cảnh cáo.



Cô hoảng sợ, chỉ có thể ngốc nghếch gật gật đầu.



Quái lạ, cô nói nhiều chỗ nào? Rõ ràng anh ta hỏi gì cô trả lời nấy mà!



Hơn nữa, cô cũng không rõ sao anh lại đột nhiên phát hỏa lớn như vậy.



“Bây giờ, nghĩ cách sửa lại bộ dụng cụ kia đi, sắp tới tôi còn có rất nhiều thí nghiệm cần dùng bộ dụng cụ đó.”



Anh hừ lạnh một tiếng.



“Anh muốn sử dụng bộ dụng cụ kia làm thí nghiệm?” Cô sợ hãi.



“Đương nhiên.”



“Nhưng bộ dụng cụ kia thực sự rất nguy hiểm……” Cô vội la lên.



“Làm thí nghiệm đặc biệt thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần mạo hiểm, quá bảo thủ nhát gan sẽ chẳng làm được gì.” Anh cười lạnh.



Cô nhìn anh một cái, thầm phản cảm.



Xem ra tư tưởng của tập đoàn Nam Cung và cô không giống nhau rồi.



“Bây giờ cô đã làm việc cho tập đoàn của tôi, tất cả đều phải nghe theo chỉ thị của tôi, trong hợp đồng đã ghi rõ, mà cô cũng đã ký tên đồng ý, không phải sao?” Anh hừ nói.



Hả? Trong hợp đồng có ghi chú rõ việc này sao? Cô ngẩn ra, đột nhiên có chút hối hận không đọc hợp đồng cho cẩn thận.



“Cho nên, trong một năm này, tốt nhất cô nên đề cao sự phối hợp của cô, tiến sĩ Cao. Không tập trung hoặc có dị nghị gì với kế hoạch của tập đoàn Nam Cung chúng tôi, cũng coi như vi phạm hợp đồng. Mà một khi vi phạm, tôi có thể yêu cầu cô bồi thường một khoản tiền rất lớn đấy.” Anh liếc nhìn cô, hiện lên một chút cười lạnh.