Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 24 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Cao Lục bị anh cười đến mức run rẩy trong lòng.



Người này coi như là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng thấy trong hai mươi chín năm cuộc đời, mỗi tội bề ngoài tuy đẹp nhưng bên trong lại là kẻ âm hiểm khó chơi nhất cô từng gặp.



Thực thảm, một năm này cô làm thế nào mới sống sót được!



Cô không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tịt lại, lặng lẽ gào thét trong lòng.



“Bây giờ cô đã rõ lập trường của mình chưa?”



“Đã rõ.” Cô ngượng ngùng gật đầu.



“Tốt lắm, vậy xin mời phối hợp với chỉ thị của tôi, tôi hy vọng sáng mai có thể thấy bộ dụng cụ kia hoạt động bình thường.” Nam Cung Thần Võ lại nói.



“Sáng mai? Giờ đã sắp mười hai giờ rồi……” Cô vội vàng.



“Cho nên cô không có nhiều thời gian để lãng phí đâu.” Anh nở nụ cười tà ác.



Cao Lục trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đáng giận của anh, có cảm giác như lên nhầm thuyền giặc.



Khó trách lúc ấy khi biết được cô muốn vào làm tại tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung, có một số người từng chế nhạo rằng cô coi sói làm bạn, cô còn nghĩ là bọn họ ghen tị xỉa xói mình, bây giờ cô mới hiểu được ý của bọn họ.



Nam Cung Thần Võ chẳng phải nhân vật dễ đối phó, muốn cộng tác với loại người như anh ta một năm, chỉ sợ đến lúc đó tế bào toàn thân cô sớm chết sạch.



Cao Lục chịu đựng hai đêm, hợp lực cùng nhân viên công trình mới sửa xong dụng cụ, nhưng cô chỉ về nhà ngủ mấy tiếng lại bị Nam Cung Thần Võ gọi điện đến điên cuồng thúc giục cô đến tập đoàn, muốn cô giúp anh ta phân tích đồ phổ gien.



Cô đành phải mở to một đôi mắt đầy tơ máu, lên xe phóng tới tập đoàn, cả người lâng lâng lảo đảo vào phòng thí nghiệm.



Thực sự, cô càng lúc càng cảm thấy Nam Cung Thần Võ cố ý làm khó cô đến chết.



“Tôi muốn cô phân tích đồ phổ gien của tôi, Cao Lục, mỗi ngày đều phải làm một lần.” Nam Cung Thần Võ nhẹ nhàng khoan khoái, thần thái sáng láng ở phòng thí nghiệm chờ cô.



“Hả?” Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn anh.



“Thế nào, cô còn chưa ngủ tỉnh à?” Anh châm chọc nhìn mái tóc ngắn bù xù của cô, còn có hai mắt sưng vù, âm thầm cười lạnh.



Kỳ thực, về sau anh phát hiện anh có thể tự sửa lại bộ dụng cụ kia, nhưng ai bảo cô lắm miệng, đã có sức nói lung tung thì anh sẽ khiến cho cô mệt đến không nói ra lời.



“Nhưng…… Phân tích đồ phổ gien phải dùng máy tính trong phòng nghiên cứu của tôi……” Bởi vì quá mệt mỏi, cô phản ứng có chút chậm chạp.



“Vậy cô chuyển máy tính đó đến đây.”



“Hả?” Cô lại dừng một chút.



Anh nhìn cô lơ mơ, có chút không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng trách:“Hả cái gì mà hả?! Mới sáng sớm sao cô đã lười nhác ủ rủ như vậy, còn chưa tỉnh ngủ sao?”



Hai ngày chỉ ngủ năm tiếng, có thể không ủ rủ sao?



Cô lén trừng anh một cái, nói thầm trong lòng, dụi dụi mắt, cố gắng tỉnh táo lại nói:“Anh nói…… Muốn tôi chuyển máy tính của tôi đến đây?”



“Đúng.”



“Sao có thể thế được? Đó là máy tính chuyên dụng của phòng nghiên cứu của tôi, không thể chuyển tới được. Hơn nữa, đó là đồ cá nhân, trước mắt đã xin độc quyền. Nếu anh muốn làm phân tích, phải đến phòng nghiên cứu của tôi làm.” Bởi vì tinh thần cô không tốt, giọng điệu cũng trở nên khó chịu.



“À? Được rồi! Vậy lập tức đến phòng nghiên cứu của cô làm.” Anh nói thẳng.



“Hả?” Cô sửng sốt.



Lại hả? Người phụ nữ này có khi thực sự làm cho người ta muốn gõ đầu cô.



Thấy khuôn mặt tuấn tú của anh bắt đầu nhăn lại, cô mới vội vàng hỏi:“Anh muốn đến phòng nghiên cứu của ta? Bây giờ?”
“Nam Cung tiên sinh, anh đừng để ý, giáo sư của chúng tôi đều đo nhiệt độ cơ thể người khác như vậy.”



Susie cười ra tiếng.



“Đúng vậy! Cô ấy không biết làm như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy đó là quấy rối.” Michael cười nói.



“Đấy không phải quấy rối. Trước kia mẹ tôi đều giúp tôi đo như vậy!” Cao Lục lập tức biện minh cho mình.



Nam Cung Thần Võ không vui đứng lên, trừng mắt nhìn cô.



“Về sau, không có sự cho phép của tôi không được tùy tiện chạm vào tôi.”



Cao Lục tức giận lắc đầu, nói:“Biết rồi, biết rồi, sau này sẽ không chạm vào anh nữa.” Thối, cũng đâu phải nạm vàng mạ bạc, sao lại sợ người ta chạm vào?



Cô ở trong lòng nhắc đi nhắc lại, xoay người nói:“Micheal, giúp anh ấy đo nhiệt độ cơ thể.”



Micheal cầm nhiệt kế đến, Nam Cung Thần Võ lại cầm lấy nhiệt kế, lạnh mặt nói:“Tôi tự đo.”



Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy vị thiếu gia này cá tính thật sự là cổ quái cao ngạo.



Nam Cung Thần Võ tự đo xong, phát hiện nhiệt độ cơ thể mình là ba mươi tám độ chín, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên cứng lại, lập tức lấy đầu ngón tay ấn lên mạch ở cổ tay. Nhưng vào lúc này, trái tim anh lại nhói lên, đau đến mức anh hừ nhẹ một tiếng, ngã ngồi xuống ghế tựa.



“Tổng giám đốc!” Cao Lục phát hoảng vội hô.



“Tôi không sao…… A!” Anh mới nói mấy chữ, xoay người đã thấy đau đớn càng mãnh liệt hơn đột nhiên ập đến trái tim anh, anh đau đớn ôm ngực, đổ sấp về phía trước.



“A?” Cao Lục vội vàng đỡ lấy anh, kinh ngạc khẽ kêu:“Anh làm sao vậy?”



Anh hoảng sợ mở to mắt, cả người run rẩy.



Đây là…… tình huống này chẳng lẽ là…… chẳng lẽ là……



“Ôi trời! Anh ấy không ổn, Susie, mau gọi xe cứu thương!” Cao Lục quay đầu quát.



“Không…… Khốc Khắc…… Gọi anh ta……” Anh đau đơn nói, run tay rút di động ra.



Cao Lục cầm lấy di động, vội gọi cho Khốc Khắc. Không đến một phút, Khốc Khắc ở lại trông xe đã lao vào như tên bắn. Vừa thấy Nam Cung Thần Võ cuộn tròn ngã xuống đất, sắc mặt chợt thay đổi.



“Thiếu gia!” Khốc Khắc đi về phía anh, hoảng sợ gầm nhẹ.



“Khốc…… Khắc…… Đưa tôi…… Đi…… Mau……” Nam Cung Thần Võ đau đến trắng bệch cả mặt, mồ hôi ròng ròng, yếu ớt nói.



“Vâng.” Khốc Khắc cũng run sợ, khiêng anh lên.



“Đợi chút, anh ấy như thế phải đưa đi bệnh viện –” Cao Lục vội la lên.



“Không cần.” Khốc Khắc lạnh lùng bỏ lại những lời này, lo lắng lao ra khỏi phòng nghiên cứu.



Cao Lục và những người khác đều hóa đá tại chỗ, ngẩn cả người.



“Giáo sư, tên kia có bệnh à?” Micheal thì thào hỏi.



“Anh ta nhìn như sắp chết……” Susie cũng bổ sung một câu.



Cao Lục càng nghĩ càng bất an, vì thế cầm túi xách, quyết định cũng về tập đoàn nhìn xem.



Nam Cung Thần Võ tuy rằng không phải người tốt, nhưng cô cũng không hy vọng anh còn trẻ đã chết yểu.



Cao Lục liên tục hai ngày không thấy Nam Cung Thần Võ, nói thực cô có chút lo lắng.