Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 12 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Dịch Hành Vân ghét trẻ con.



Trong mắt anh, cái loại sinh vật nho nhỏ này không biết kiềm chế, vui buồn thất thường, lúc nào cũng om sòm, kiêu căng vô lý lại khó khống chế, so với đối thủ khó chơi lại âm hiểm trên thương trường còn khiến anh đau đầu hơn.



Anh thà đối mặt với một đám kẻ thù, hoặc liên tục tăng ca một tháng, cũng không muốn ở cùng một đám trẻ con quá ba phút.



Nhưng thực bất hạnh, bà chị gả sang Pháp của anh gần đây cãi nhau với ông xã, mang theo một cặp sinh đôi bảy tuổi trở về Đài Loan. Kết quả, một người phụ nữ kiêu ngạo lại tâm thần cùng hai tiểu quỷ đáng sợ bị chiều đến vô pháp vô thiên chiếm lấy cả căn nhà, cuộc sống của anh hoàn toàn bị quấy rầy, cũng quậy long trời lở đất nơi duy nhất để anh nghỉ ngơi sau khi tan tầm.



“Hô, mệt chết tôi.”



Anh nhíu đôi mày rậm, vẻ mặt bực dọc đi vào công ty, miệng không ngừng rủa thầm.



Tối hôm qua ba ma nữ lớn nhỏ kia chỉ vì tranh nhau một hộp kem mà la hét đuổi nhau, khiến toàn bộ phòng khách vung vãi toàn vết kem dinh dính……



Càng khoa trương hơn là ba người còn vì phân công ai ngủ cùng ai mà cãi nhau như kẻ thù. Ầm ĩ cho đến rạng sáng mới ôm nhau ngủ.



Anh gần như thức trắng đến rạng sớm, thiếu chút nữa bị bọn họ làm cho phát điên. Vì thế sáng sớm rời giường anh vội gọi người giúp việc đóng tất cả hành lý của ba người đưa đến khách sạn. Khi đi để lại lời nhắn bảo ba người bọn họ trước khi anh tan tầm về nhà thì cút ra khách sạn ở.



Anh chịu đủ rồi, cho dù là chị gái, anh cũng bất chấp tình cảm. Căn nhà kia tuy là cha mẹ để lại, nhưng từ khi về Đài Loan nửa năm qua đều chỉ có một mình anh ở, anh có quyền cự tuyệt bất cứ kẻ nào xâm nhập địa bàn của anh.



Đi thang máy lên tầng chín, vào văn phòng của anh. Nữ thư ký và trợ lý Lí Minh Tông thấy anh đen mặt tiến vào, trong lòng đều sợ hãi, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.



Hôm nay tâm tình của boss lớn thật tệ, da phải căng thẳng một chút mới được.



Quả nhiên, khi Dịch Hành Vân đi qua bàn Lí Minh Tông, lập tức hỏi:“Người phụ nữ họ Nhậm kia có gọi lại không?”



Lí Minh Tông lo lắng nói:“Còn chưa thấy……”



“Đã cắt điện nước ngôi nhà đó chưa?”



Anh nói xong cởi áo khoác ngòai, treo chỉnh tề lên mắc, thậm chí còn cẩn thận điều chỉnh góc độ, sau đó choàng khăn quàng cổ lên cổ áo khoác, không ngừng chỉnh sửa cái khăn quàng lông dê cho nó nhìn như mới mới chịu thôi.



“À…… Cắt nước cắt điện trước xin…… Hơn nữa ngày hôm qua anh nói đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đến trước……” Lí Minh Tông nhìn động tác nhỏ của anh, sợ đến mức run rẩy, lập tức nuốt câu nói kế tiếp vào trong bụng.



Trời ạ…… hôm nay cơn tức của ông chủ thuộc cấp đạn hạt nhân, anh cũng không muốn trở thành đối tượng bị đem đi chiên đầu tiên trong ngày.



Dịch Hành Vân là cao thủ quản lý marketing nổi tiếng trong giới khách sạn. Mới ba mươi tuổi, đã là nhân vật tập đoàn quốc tế Tư Mạn cực kì nể trọng. Hai năm trước anh nhận được chức tổng giám đốc khu vực Châu Á, phụ trách khai phá thiết kế cùng quản lý toàn bộ khách sạn ở Châu Á. Mỗi khách sạn cao cấp được anh xây dưng đều có nét đặc sắc riêng, thường trở thành tiêu điểm của truyền thông, hơn nữa danh tiếng rất tốt, luôn được khen ngợi.



Thiên tài có ánh mắt chuẩn xác hơn nữa cực kỳ có đầu óc buôn bán làm ăn, lại là một người đàn ông tính tình lạnh lẽo, âm trầm, xoi mói, còn có chút thích sạch sẽ. Hơn nữa lúc đang tức giận, anh lại càng âm trầm, càng xoi mói, càng thích sạch sẽ hơn……



Theo mức độ cầu kì anh sửa sang lại khăn quàng cổ, cùng với treo cái áo bành tô còn phải cân nhắc xem giá áo có song song với mặt đất hay không, Lí Minh Tông gần như có thể xác định cảm xúc của ông chủ anh hôm nay vô cùng vô cùng không tốt.



“Chuyện này rõ ràng có thể đồng thời tiến hành, tôi không giao thì anh cũng không biết xử lý sao cho linh hoạt à?” Dịch Hành Vân mắng.



“Nhưng thời tiết lạnh thế này, nếu cắt điện nước, đứa bé đó……” Lí Minh Tông mới nói một nửa, thấy ánh mắt anh tỏa ra khí lạnh bức người, lập tức sửa miệng:“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.”



Sắc mặt Dịch Hành Vân u ám đến cực điểm, đi tới bàn công tác, cúi đầu lấy đầu ngón tay sờ qua mặt bàn, nhíu mày lại.



Trong lòng Lí Minh Tông run lên, thầm kêu không ổn, nghĩ rằng nữ thư ký mới tới này tám phần không được ở lại rồi.



“Thư ký Trần.” Dịch Hành Vân không hờn giận hô.



“Vâng.” Thư ký Trần vội vàng lao vào văn phòng.



“Tôi nói rồi, giữ gìn văn phòng tôi chỉnh tề sạch sẽ là công việc cơ bản nhất của thư ký, cô không nghe rõ sao?” Dịch Hành Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.



“Tôi…… Tôi có lau qua……” Thư ký Trần tái nhợt mặt nói.



“Lau qua? Vậy đây là cái gì?” Dịch Hành Vân chỉ vào lớp bụi mỏng sau máy tính.



“Cái đó……”



“Chỗ nào nhìn thấy mới lau, không thấy thì bỏ qua, qua loa như thế sao có thể làm thư ký của tôi?” Anh nghiêm khắc trách mắng.



“Xin lỗi…… Tôi lau lại một lần……” Cô kinh hoảng nói.



“Không cần, cô có thể đi rồi.” Anh lạnh lùng giận giữ trừng mắt nhìn cô.



Sắc mặt Thư ký Trần trắng bệch, nhìn về phía Lí Minh Tông cầu cứu, Lí Minh Tông lập tức xin tha giúp cô:“Tổng giám đốc, xin cho cô ấy một cơ hội, Thư ký Trần làm không tốt công tác vệ sinh nhưng những chuyện khác đều xử lý rất hoàn mỹ……”



Dịch Hành Vân lạnh lùng nhướn mày, dùng giọng nói không hề có độ ấm hỏi anh:“Xem ra, anh cũng muốn đi rồi.”



Lí Minh Tông hoảng sợ, lập tức ngậm miệng.



“Đi ra ngoài.”



Một đêm không ngủ, Dịch Hành Vân đau đầu vô cùng, tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất, đừng nói một mảng bụi, bây giờ ngay cả một hạt cát anh cũng không thể chịu được.



Lí Minh Tông biết nói thêm nữa cũng chỉ chọc anh càng tức giận, vì thế nhanh chóng đẩy thư ký Trần vẻ mặt chán nản dời đi, nhưng thư ký Trần không cam lòng, nhịn không được quay đầu kháng nghị:“Tổng giám đốc, công tác của tôi là thư ký, không phải người dọn vệ sinh……”



Dịch Hành Vân lạnh lùng lườm cô một cái,“Nếu vệ sinh cơ bản đơn giản nhất còn làm không tốt, thì ở trong mắt tôi cô cũng không bằng người dọn vệ sinh.”
“Tôi nghĩ, Hiểu Niên bị cảm?”



“Bị cảm?”



“Ừ, hệ thống giám sát đo được yết hầu cô ấy đang bị nhiễm trùng, số vi khuẩn gia tăng gần gấp trăm lần, bạch cầu cũng tăng lên.” Nam Cung Thần Võ lại chạm lên mặt thủy tinh, phóng to biểu đồ phân tích phần yết hầu của Nhậm Hiểu Niên.



“Như vậy, lần này Hiểu Niên biến đổi sớm là vì bị cảm sao?” Phương Dạ Bạch nghi hoặc nói.



“Không biết, sinh vật học có nhiều biến đổi không thể đoán trước, chỉ cần một chút siêu virút cũng tạo thành ảnh hưởng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Thần Võ rất nghiêm túc.



“Chính bởi vì lượng biến đổi quá lớn, nên mãi vẫn không tìm thấy phương pháp sao?” Phương Dạ Bạch bất đắc dĩ nói.



“Đúng vậy……” Nam Cung Thần Võ cũng thực bất đắc dĩ.



Năm năm, vẫn không tìm thấy phương pháp……



Nhậm Hiểu Niên trên giường hơi cử động, ngồi dậy nhìn bọn họ, giọng nói theo loa phóng thanh truyền ra:“Thần Võ…… Gửi số liệu thời gian biến đổi vào máy tính của tôi……”



“Cô muốn làm gì? Cô bây giờ tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, Hiểu Niên, cô bị cảm.” Phương Dạ Bạch khuyên nhủ.



“Tôi không sao……” Cô lắc đầu, nhưng xem ra đã rất yếu.



“Không có việc gì mới là lạ, cô đang sốt, trước ngủ đi, số liệu cũng không chạy mất đâu mà sợ.” Nam Cung Thần Võ hừ nhẹ.



“Lần này có phải đã biến hóa sớm đúng không, tôi phải tiến hành phân tích một chút……” Cô muốn xuống giường nhưng lại cảm thấy đầu óc quay cuồng.



“Cô nằm nghỉ đi đã, Hiểu Niên, chuyện phân tích giao cho Thần Võ là được, tốt xấu gì cậu ta cũng chuyên nghiên cứu hóa.” Phương Dạ Bạch thở dài.



“Nhưng mà tôi……” Cô đỡ lấy đầu, vẻ mặt bất an.



“Lấy kiểu tinh thần vứt đi của cô bây giờ có thể phân tích ra cái quỷ gì? Đến lúc đó mà tính sai thì không phải càng tệ hơn sao?” Nam Cung Thần Võ tức giận trách mắng.



Nhậm Hiểu Niên sớm đã quen với cái miệng độc ác của anh, cũng không để ý, đành phải nằm lại lên giường.



“Tôi đã điều chỉnh lại độ ấm trong phòng, cô ngủ một chút đi.” Phương Dạ Bạch ấn điều khiển điều hòa.



Cô gật đầu, nhanh chóng nhắm mắt lại.



“Tiếp tục quan sát biến hóa tế bào của cô ấy, hai giờ sau đánh thức cô ấy dậy.” Nam Cung Thần Võ nhìn chằm chằm vào biểu đồ đường cong quy luật nói.



“Được……” Phương Dạ Bạch vừa nói xong thì chuông cửa đột nhiên vang lên dồn dập. Anh kinh ngạc, xoay người nhìn camera theo dõi ngoài cửa, trên màn hình xuất hiện Dịch Hành Vân và trợ lý của anh.



“Ê, là cái tên Hành Vân Lưu Thủy kia.” Phương Dạ Bạch ngạc nhiên.



“Sao anh ta lại tới nữa?” Nam Cung Thần Võ phiền chán trừng mắt nhìn màn hình.



“Làm sao bây giờ?” Phương Dạ Bạch nhíu mày.



“Đừng để ý đến anh ta, kệ đi, dù sao anh ta cũng không vào được……” Nam Cung Thần Võ hừ nói.



Nhưng anh còn chưa nói xong thì Phương Dạ Bạch đã kinh ngạc nhìn trên màn hình vị khách không mời mà đến kia lại mở được cửa lớn.



“Thần Võ, bọn họ vào được!” Anh hô nhỏ.



“Sao lại thế này? Sao anh ta lại mở được cửa? Khóa chip điện tử anh thiết kế lẽ ra chỉ có ba người chúng ta mới có thể ra vào cơ mà!” Nam Cung Thần Võ kinh ngạc.



Phương Dạ Bạch cũng nghi hoặc, nhưng anh nhanh chóng phát hiện Dịch Hành Vân đang cầm trong tay một cái ví da rất quen mắt.



“Này, Anh ta…… Tên họ Dịch kia cầm ví của Hiểu Niên, Hiểu Niên luôn để chìa khóa trong ví……”



“Vì sao ví của Hiểu Niên lại ở trong tay anh ta?” Nam Cung Thần Võ kinh hãi.



Phương Dạ Bạch nhìn chằm chằm vào màn hình, biểu tình càng lúc càng bất an.



“Nguy rồi, bọn họ vào phòng khách!”



“Mau, đi lên ngăn cản anh ta, tuyệt đối không thể để cho anh ta phát hiện ra nơi này.” Nam Cung Thần Võ gấp gáp nói.



“Nhưng Hiểu Niên……” Phương Dạ Bạch lo lắng nhìn Nhậm Hiểu Niên một cái.



“Để cho cô ấy ngủ, chúng ta đi lên trước, mau lên.” Nam Cung Thần Võ kéo Phương Dạ Bạch vội vàng lao ra khỏi phòng thí nghiệm.



Phòng thí nghiệm ở tầng ngầm thứ hai, bọn họ chạy dọc theo cầu thang lên trên, đi ra từ sau một cánh cửa bí mật đặt sau tủ làm việc ở tầng ngầm đầu tiên, nhanh chóng đẩy tủ về vị trí cũ, bởi vậy, sẽ không ai phát hiện ra cầu thang đi thông xuống tầng ẩn.



Lúc này, có tiếng bước chân chậm rãi từ trên tầng xuống, sắc mặt Nam Cung Thần Võ nghiêm nghị, tháo kính xuống, quay đầu nhìn Phương Dạ Bạch, nói:“Tiểu Bạch, đừng quên anh mấy tuổi.”



Phương Dạ Bạch nhìn anh, chậm rãi kéo băng đô trên đầu xuống, lộ ra nụ cười vừa ngây thơ vừa đáng yêu.



“Tôi biết, tôi bảy tuổi.”