Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 13 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Dịch Hành Vân nhìn chằm chằm hai thằng nhóc trước mắt, mày không tự giác nhíu càng chặt.



Ở văn phòng nhặt được ví da của tiểu nha đầu kia, anh có chút kinh ngạc. Một cô bé làm sao có thể mang theo một cái ví đầy thẻ tín dụng cùng giấy chứng nhận như vậy. Ngạc nhiên hơn nữa là đống giấy chứng nhận đó căn bản không phải của cô bé, mà là của một người phụ nữ khác!



Nhậm Hiểu Niên.



Khuôn mặt thanh tú, nho nhã, tính theo ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư thì năm nay hai mươi sáu tuổi, quan trọng nhất là……



Chưa kết hôn.



Chưa kết hôn, lại mang theo ba đứa trẻ con?



Dịch Hành Vân khẳng định, người phụ nữ tên Nhậm Hiểu Niên trên ảnh chụp chính là người chiếm dụng đất gây phiền toái cho anh. Cô ta không chỉ tránh gặp mặt, còn cho trẻ con ra ứng phó anh, thật sự là rất không có trách nhiệm.



Nhưng mà, càng làm Dịch Hành Vân buồn bực hơn là chủ nhân cái ví này sao có thể đem đồ quan trọng như vậy giao cho một cô bé giữ?



Chẳng lẽ…… người phụ nữ đó kỳ thật đã chết rồi?



Phỏng đoán này làm anh phiền lòng không thôi, chẳng lẽ đến lúc đó còn phải giúp xử lý ba đứa trẻ con cô ta để lại?



Vì muốn xác nhận sự thật, anh cũng đã tìm người điều tra người phụ nữ Nhậm Hiểu Niên này, mặt khác quyết định đến căn nhà này để quan sát tình huống.



Anh biết nơi này cửa lớn khóa chặt, vốn định xông vào, không ngờ tay anh mới đụng tới cửa lớn, cửa lớn lại chậm rãi tự động mở ra, điều này nhưng làm anh cùng trợ lý Lí Minh Tông hoảng sợ.



“Tổng…… Tổng giám đốc, căn nhà này thật kì lại…… Anh thật sự muốn vào sao?”



“Đương nhiên.” Căn nhà đã bị anh mua, cho dù có kì lạ, anh cũng phải làm rõ ràng tình huống.



Vì thế hai người vào cửa lớn, lại dọc theo đường mòn giữa những bụi cỏ dại đi vào.



Thẳng thắng mà nói, Dịch Hành Vân vừa vào liền hối hận.



Phòng khách to như vậy tuy rằng vẫn lưu lại trang hoàng hoa lệ lúc đầu, nhưng phần lớn đồ dùng đã cũ, phủ kín một tầng bụi. Hơn nữa đồ lặt vặt lộn xộn, rác gần như đã tràn ra khỏi thùng rác, chỉ có sô pha cùng cái bàn trong phòng ăn còn duy trì sạch sẽ cơ bản.



Xem ra, người ở nơi này mỗi ngày chỉ sử dụng hai thứ này.



Thói quen sống của người nhà này thật sự tệ hết nói nổi.



“Oa, bên ngoài nhìn thì không tồi, sao bên trong lại bẩn thỉu lộn xộn như vậy!” Lí Minh Tông kinh ngạc nói.



“Lập tức tìm người dọn dẹp lại toàn bộ, muốn dọn sạch chỗ này sợ mất không ít thời gian đâu.”



“Vâng.” Lí Minh Tông lập tức liên lạc với công ty vệ sinh.



Dịch Hành Vân tiếp tục kiểm tra các phòng, anh đi vào phòng bếp, bị lọ gia vị lộn xộn cùng cả bồn bát bẩn chưa rửa dọa sợ tới mức xoay người bước đi.



Chẳng lẽ, người phụ nữ Nhậm Hiểu Niên kia thật sự đã ‘thăng’ rồi sao? Cho nên nơi này chỉ còn lại ba đứa trẻ con?



Anh đang định lên tâng hai, tìm mấy đứa trẻ con kia, lại nghe thấy được dưới cầu thang truyền đến tiếng vang kỳ quái.



“Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu?” Lí Minh Tông hô nhỏ.



“Tầng hầm ngầm dường như có người……” Anh thong thả đi xuống cầu thang.



“Nhỡ không phải là người thì sao?” Lí Minh Tông sợ hãi nói.



Anh tức giận lườm trợ lý một cái, tiếp tục đi xuống dưới. Sau đó, phát hiện hai tên tiểu quỷ ngay tại góc tầng hầm ngầm.



Một đứa tuấn tú thông minh, tóc ngắn chỉnh tề nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt lanh lợi. Một đứa khác trắng nõn ngây thơ, tóc mái gần như che hết đôi mắt trong veo khéo léo. Nhưng bọn chúng không đáng yêu chút nào, bởi vì, khi anh dẫn bọn chúng đến phòng khách hỏi thăm, bọn chúng không phải không trả lời, chỉ có điều hỏi một đằng trả lời một nẻo.



“Tiểu nha đầu kia đâu? Không phải con bé đã về rồi sao?” Nhìn hai cậu bé, anh lập tức nghĩ đến cô bé xông vào văn phòng anh.



Đã ba tiếng rồi, hẳn con nhóc phải về nhà rồi mới phải? Nhưng người đâu? Sao không thấy bóng dáng?



“Nhà chúng ta có nuôi gà sao? Tiểu Bạch.” Tiểu quỷ thông minh quay đầu hỏi tiểu quỷ vẫn đang cắm đầu vào chơi điện tử.



“Không có.”



Dịch Hành Vân ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, quát khẽ:“Người lớn hỏi, phải ngoan ngoãn trả lời.”



“Oa, cậu đánh chết đại ma vương đi, Tiểu Bạch.”



“Đúng vậy, mình có được thần kiếm của ma vương……”



Hai đứa trẻ con không để ý tới anh, chỉ chuyên tâm thảo luận trò chơi.



Lông mày Dịch Hành Vân nhăn lại.



Lí Minh Tông biết ông chủ sắp bốc hỏa, vội nói:“Hai đứa nghe lời một chút, nhanh đi gọi dì các cháu ra đây.”



“Chúng ta có dì sao? Thần Võ?” Lần này đổi thành Phương Dạ Bạch hỏi.



“Không có.” Nam Cung Thần Võ cười nhạo lắc đầu.



“Vậy người phụ nữ ở đây có quan hệ gì với hai đứa?” Lí Minh Tông nhẫn nại hỏi lại.



“Không có quan hệ gì.” Nam Cung Thần Võ nhún vai.



“Không có quan hệ gì.” Phương Dạ Bạch phụ hoạ, vừa chơi trò chơi vừa lặp lại.



“Không có quan hệ gì? Không có quan hệ gì sao có thể ở cùng nhau?” Lí Minh Tông ngạc nhiên nói.



Anh mới hỏi xong, chợt nghe hai bạn nhỏ thảo luận:“Đánh tiếp thật sự không có vấn đề gì sao? Thần Võ.”



“Đúng, cậu phải đánh chết hai quái vật tự tiện xông vào nhà người khác này thì mới đạt được!”




“Không sao, không sao, tránh ra một chút, đừng chạm vào tôi……”



Dịch Hành Vân thu tay, trầm ngâm :“Nếu thực sự không thoải mái thì làm kiểm tra toàn diện……”



“Tôi không cần kiểm tra, tôi chỉ muốn về nhà, cho tôi về nhà.” Cô hô to.



Anh kinh ngạc nhíu mày, phản ứng của cô bé này thật sự rất kỳ quái, dường như vô cùng sợ kiểm tra thân thể.



“Tôi…… Tôi muốn về, tôi không muốn ở đây…… cho tôi về nhà……” Cô phiền lòng chôn mặt vào gối.



“Tốt, muốn về cũng để chú đưa về. Nhưng mà về nhà rồi mà thấy không khỏe, chú cũng mặc kệ.” Anh hừ lạnh.



“Tốt nhất là mặc kệ đi, cũng đừng đến làm phiền chúng tôi, để chúng tôi sống yên.” Cô lẩm bẩm nói.



“Không thể để mấy đứa sống ở đấy được, buổi tối công ty vệ sinh sẽ bắt đầu dọn dẹp căn nhà kia, trước khi sang tuần mấy đứa phải chuyển đi.” Anh đã sai Lí Minh Tông đi xử lý những chuyện có liên quan.



Nhậm Hiểu Niên chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh,“Chúng tôi thật sự…… không thể không chuyển đi sao?”



“Đúng.”



“Như vậy…… Có thể cho tôi chút thời gian không? Nhà tôi……‘Người lớn’ nhà tôi có lẽ một tháng nữa sẽ về. Sau khi cô ấy về chúng tôi sẽ lập tức chuyển nhà.”



“Một tháng? Không được.” Anh lạnh lùng đó nói.



“Làm ơn, bây giờ chúng tôi không có tiền, cũng không có chỗ nào để đi. Chú đuổi ba đứa trẻ con bọn tôi đi sẽ khiến truyền thông ồn ào, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của khách sạn đấy.” Cô nhắc nhở anh hậu quả.



Dịch Hành Vân nhíu mày, tiểu quỷ này dám uy hiếp anh?



“Kỳ thật, chỉ cần tạm thời xin nhân viên trung tâm cứu trợ trẻ em sắp xếp cho mấy đứa là được.” Anh cười lạnh.



“Tôi sẽ đến đài truyền hình yêu sách, nói chú là ba ba của ba đứa chúng tôi.” Cô học anh cười lạnh.



“Cái gì?” Dịch Hành Vân trố mắt há hốc mồm.



Con nhóc…… Con nhóc này nói cái gì? Ba ba?



“Tôi nói thật đấy, nếu chú thật sự không dàn xếp, tôi sẽ đến đài truyền hình lên án, lại mang Thần Võ cùng Tiểu Bạch đến công ty chú làm loạn, nói chú ác ý bỏ rơi bọn tôi.” Cô hừ lạnh.



Nam Cung Thần Võ đã dạy cô chiêu này. Hôm nay trước khi cô đi, Thần Võ đã nói, nếu Dịch Hành Vân nhất quyết đuổi bọn họ đi thì hãy đe dọa anh ta, quậy lớn chuyện.



Chẳng qua buổi sáng ở văn phòng anh ta cô chưa kịp đe doạ thì thân thể cô đã phát tác thôi.



“Cháu……” Dịch Hành Vân trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bỗng cảm thấy biểu tình lúc này của cô thoạt nhìn không giống đứa bé bảy tuổi.



Lúc trước anh đã cảm thấy cô bé này dùng từ quá mức thành thạo, không thể ngờ ngay cả cá tính cũng vượt tuổi quá đáng……



“Chỉ cần chú để bọn tôi ở lại đó một tháng, tôi sẽ không làm loạn.” Nhậm Hiểu Niên lén nhìn phản ứng của anh.



“Cháu cho là người khác sẽ tin lời một đứa tiểu quỷ sao?” Anh giận dữ cười lại.



“Tin, đối với đại đa số mọi người, nhất là phóng viên, lời trẻ con lại là chân thực nhất.”



“Vậy thì sao? Chú căn bản sẽ không để ý loại tin tào lao này, nếu cháu dám……” Anh hừ một tiếng.



Ánh mắt cô đột nhiên biến chuyển, không đợi anh nói xong, liền giả bộ khóc to:“Ba! Sao ba lại bỏ con? Oa…… Ba rõ ràng chính là ba con còn không thừa nhận…… Ba ba…… Con tìm ba thật khổ quá……”



Mọi người trong phòng cấp cứu đều kinh ngạc.



Dịch Hành Vân hoảng sợ, vội vàng che miệng của cô lại, nói:“Cháu đang làm cái gì đấy hả?”



“Oa……” Cô né khỏi tay anh, lại kêu to:“Ba ba vì sao ba không nhận con cũng không cần con –”



“Này, đừng làm loạn!” Anh vừa tức vừa vội.



“Ba…… vì sao ba lại hung dữ với con…… Oa……” Cô tiếp tục diễn, gần như kinh động toàn bộ bác sĩ y tá trong phòng cấp cứu.



“Được rồi được rồi, mau câm miệng, lập tức câm miệng lại cho chú.” Anh lại che miệng cô, sốt ruột trách móc.



Cô im lặng, giương mắt nhìn anh, chờ anh trả lời.



Dịch Hành Vân trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhưng tuyệt đối không đáng yêu của cô, buông tay ra, âm thầm cắn răng. Không ngờ anh lại bị một tiểu quỷ bảy tuổi uy hiếp.



“Được, một tháng, đến lúc đó mấy đứa phải cút hết.” Anh tức giận nói.



Cô cười thầm trong lòng, thật sự giống như Thần Võ nói, Dịch Hành Vân là người đàn ông sĩ diện, anh chịu không nổi những chuyện làm cho mình mất mặt.



“Cám ơn, trong một tháng, tôi sẽ nghĩ cách chuyển nhà.” Cô tươi cười.



“Trước tiên phải nói rõ là căn nhà đó chỉ cho mấy đứa mượn tạm. Trước khi mấy đứa chuyển nhà, chú sẽ tìm người đến dọn dẹp sạch sẽ, cho nên sẽ thường xuyên ra vào. Mấy đứa phải mở cửa, không được phép khóa.” Anh lập tức lại nói.



“A? Chú muốn sửa sang lại phòng ở trước?” Tươi cười trên mặt cô nhanh chóng biến mất.



Để cho người ngoài ra ra vào vào nhà cô, vậy bí mật của cô chẳng phải……



“Sao? Không được thì ngày mai mấy đứa phải chuyển đi.”



“Được được được…… Cứ vậy đi, chỉ cần để cho chúng tôi ở một tháng thì thế nào cũng được.” Cô vội vàng vươn hai tay làm bộ đầu hàng và hoảng hốt, cũng cảm kích mỉm cười với anh.



Anh lại nhíu mày, hoài nghi có thật là mình đang nói chuyện với một đứa nhóc 7 tuổi không.



Nhậm Hiểu Niên này dùng từ, khẩu khí, thậm chí biểu tình, động tác, đều giống người lớn. Khiến trong lòng anh luôn hiện lên một cảm giác kì lạ, cảm giác này giống như……



Giống như trong thân thể cô bé này đang cất giấu một linh hồn của người lớn.