Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 65 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


"Thôi tiến sĩ, đã có phát hiện gì sao?" Tần Uyên đi vào phòng thí nghiệm đứng đối diện với bác sĩ Thôi đang kích động, hỏi.



Thôi tiến sĩ chỉ lên màn hình, dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Mẫu máu và những mẫu thí nghiệm khác chúng tôi lấy từ Hỏa Diễm có một loại vật chất rất kì diệu. Sau nhiều lần thí nghiệm tôi phát hiện nó có thể xúc tiến tế bào sinh trưởng và biến dị, chữa trị vết thương, thậm chí có thể thay đổi gen của sinh vật khác. Tôi dám khẳng định, Hỏa Diễm đã có biến hóa rất lớn so với cá heo hai trăm năm trước, hoặc nói cách khác là nó đã tiến hoá."



"Việc đó có gây nguy hiểm gì cho Hỏa Diễm không?" Tần Uyên hỏi.



"Tạm thời chưa phát hiện ra nhân tố gây nguy hiểm, mà ngược lại, nếu kết quả chúng tôi nghiên cứu là đúng thì Hỏa Diễm chắc hẳn là càng khỏe mạnh hơn, tuổi thọ cũng cao hơn so với cá heo bình thường." Thôi tiến sĩ dừng một chút lại nói tiếp "Tôi cảm thấy dịch bệnh cá heo hai trăm năm trước thay vì nói là thiên tai, không bằng nói đó là một loại sàng lọc tàn khốc của tự nhiên. Bốn trăm năm trước, nhân loại cũng từng gặp phải loại virus FD gây ra trận dịch bệnh mang tính toàn cầu, đã cướp đi sinh mạng của gần một triệu người. Người còn sống không chỉ đề cao sức khỏe, mà còn nhận được biến dị. Theo tôi nghĩ loại biến dị này là một loại tiến hoá đặc thù."



Tần Uyên lạnh lùng nói: "Cái gọi là tiến hoá đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới năng lực sinh sản của nhân loại, tỉ lệ sinh sản tự nhiên giảm xuống một cách nhanh chóng. Tỉ lệ trẻ con được sinh ra trên toàn thế giới mỗi năm không đến 4000 vạn, đã chạm tới giá trị nguy hiểm."



Hiện nay độ tuổi trung bình của con người là 180 tuổi, tỉ lệ sinh sản lại giảm xuống sáu phần. Mỗi 5 cặp vợ chồng chưa hẳn đã có một đứa con, cho dù vận dụng khoa học kỹ thuật thì xác xuất thụ thai thành công cũng không quá 37%.



"Tôi tin rằng vấn đề này rất nhanh sẽ được giải quyết." Thôi tiến sĩ rất tin tưởng điều đó nhưng cũng không quá để ý, trước mắt chỉ có hai bé cá heo kia mới có thể làm cho ông chú ý.



Tần Uyên không có ý thảo luận sâu về vấn đề này, đột nhiên hỏi: "Hỏa Diễm mấy tuổi rồi?"



"Khoảng 12-13 tuổi, vừa vào tuổi trưởng thành."



12-13 tuổi đã trưởng thành? Theo những gì Tần Uyên biết, cá heo hoang dã có độ tuổi trung bình là 50, dựa theo tiêu chuẩn của nhân loại, Hỏa Diễm vẫn chỉ là đứa bé.



"Nói vậy thì Hải Lãng không phải là con của Hỏa Diễm?" Tần Uyên lại hỏi.



"Không phải." Thôi tiến sĩ trả lời, "Chúng tôi đã làm xét nghiệm, chúng nó không có huyết thống trực hệ. Trong biển có thể còn có những con cá heo khác, nhưng mà đội thăm dò của chúng tôi chưa phát hiện ra."



Nghe thấy Hải Lãng không phải con của Hỏa Diễm, trong lòng Tần Uyên xuất hiện một loại vui sướng khó tả.



Đi ra khỏi phòng nghiên cứu Tần Uyên theo thói quen bước tới thủy vực.



Lúc này Thượng Khả đang mang nhóc cá heo bơi lội trong nước, nhìn bộ dáng vui vẻ kia khiến khuôn mặt cứng nhắc của hắn dịu đi vài phần.



Tần Uyên nhìn bầu trời âm u, hai ngày nữa sẽ có bão, nhất định phải chuẩn bị trước.



Ngày hôm sau, Thượng Khả và nhóc cá heo được mang vào thuỷ vực bên trong căn cứ, nơi này được chia ra thành nhiều khu vực, phân biệt chăm sóc nhiều loại sinh vật biển khác nhau.



Thời tiết biến đổi khiến sinh vật trong căn cứ xao động bất an, truyền tin tức cho nhau bằng một loại giao tiếp nhân loại không thể hiểu được.




Ở một vùng biển cạn cách căn cứ 3 dặm, Thượng Khả mỏi mệt đang nghỉ ngơi dưới nước, vết thương trên người dần dần khép lại, nếu bị đám người bác sĩ Thôi nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc vì tốc độ khôi phục của cậu.



Đúng lúc này, Thượng Khả cảm giác dòng nước chung quanh có dị động, đợi cậu hoàn hồn thì cả người đã bị một cái lưới lớn vây lại.



Thượng Khả bừng tỉnh.



Đệch, không thể để người ta ngủ một giấc sao? Thật sự là quá nhọ mà!



Cậu lật người bơi về phía trước, ngay trước lúc người ta thu lưới, bật người nhảy khỏi miệng lưới.



Bên tai truyền đến tiếng trầm trồ, sau đó nghe được có người hô to: "Cá thật lớn, mau mau, đừng để nó chạy thoát!"



Thượng Khả quay lại nhìn bọn họ, liền thấy một cái móc bay thẳng về phía cậu, ngay lúc cậu sắp chìm vào trong biển thì cảm thấy một cơn đau từ đuôi truyền đến toàn thân, đau đến mức cậu kêu ra tiếng, thân thể mất đi cân bằng nện vào trong nước.



"Bắn trúng rồi, kéo nó lên!" Ngư dân trên thuyền hưng phấn kêu to.



Rất nhanh Thượng Khả đã bị kéo lên rồi bịch một tiếng xuống boong tàu.



Thượng Khả giãy dụa, rời khỏi nước biển khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, máu không ngừng chảy ra. Cậu ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy mấy bóng người mơ hồ.



Các người làm, cái, quái, gì, vậy! Thượng Khả thầm gầm lên giận dữ.



"Đây là cá gì thế? Chưa thấy bao giờ." Một người dùng chân đá đá lưng Thượng Khả.



"Nói không chừng là loại cá hiếm đó nha." Tên còn lại phân phó nói, "Bỏ nó vào trong lu nước đã, đừng để nó chết. Tế điện Hải Thần đợt này dùng nó làm đồ tế là chuẩn luôn."



"Woah!" Mọi người hoan hô ầm vang.



Tiếp theo, Thượng Khả cảm giác mình bị nâng lên, thô lỗ ném vào một lu nước rộng hơn một thước, không gian chật hẹp khiến cậu chỉ có thể cuộn tròn người lại, gian nan thở trong nước, cái móc ở đuôi vẫn chưa được lấy xuống, cảm giác đau đớn ùa lại che phủ ý thức cậu.



Thượng Khả đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình ------ trở thành thức ăn cho nhân loại.



Có lẽ sắp sửa hoàn thành rồi...