Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết
Chương 92 :
Ngày đăng: 13:49 30/04/20
Hai tháng sau, Thượng Khả gần như khỏi hẳn được Lục Tu Phàn đưa về nhà, đồng thời còn tăng cường biện pháp bảo vệ, hầu như không có bất cứ sai sót nào.
Bây giờ Thượng Khả đã có lái xe riêng, thợ sửa xe riêng, thợ may riêng, đầu bếp riêng...vân vân, những người này phụ trách việc ăn, mặc, ở, đi lại của cậu, còn cậu thì phụ trách chăm sóc Lục Tu Phàn.
Đã hoàn thành xong nhiệm vụ chủ tuyến, Thượng Khả bắt đầu đặt lực chú ý lên người thủ ước. Nhiệm vụ phụ tuyến là xây dựng cơ chế bảo hộ người thủ ước, thật ra thì cơ chế này đã có từ rất lâu trước kia, nhưng đến bây giờ lại mất đi tác dụng. Việc Thượng Khả phải làm là giúp người thủ ước được thừa nhận.
Năng lực người thủ ước không giống nhau, việc này được quyết định bởi học thức và gia cảnh của bọn họ. Bởi vì bọn họ bị thiếu hụt tình cảm nên trông có vẻ như một người phục chế thật thà chất phác, nhưng thật ra tính cách bọn họ rất khác nhau. Có người ngôn ngữ phong phú, có người trầm mặc ít nói, có người lạnh nhạt sắc bén. Điều giống nhau chính là bọn họ không có tham vọng và tâm cơ, chỉ sinh hoạt tuân theo chế độ và quy định.
Thượng Khả lại nghĩ tới một vấn đề, nếu bọn họ bị một nhóm phần tử khủng bố thuê, thì chẳng phải sẽ thành công cụ phạm tội tốt nhất hay sao? Cho dù bắt bọn họ tự tử bọn họ cũng sẽ không do dự 1 giây nào. Tuy rằng trung tâm phân phối sẽ tiến hành kiểm tra thân phận người thuê rất nghiêm khắc, nhưng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một hai con cá lọt lưới.
Chỉ cần tiện tay lên mạng search là có không ít tin tức về người thủ ước phạm tội. Một khi bọn họ bị bắt thì căn bản là sẽ không thể sống sót, bởi vì chủ bình thường thuê đều sẽ hạ mệnh lệnh nếu nhiệm vụ thất bại lập tức tự sát.
Thượng Khả nghĩ chắc đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người thủ ước không được chấp nhận, bọn họ như một con dao hai lưỡi, là tốt hay là xấu, hoàn toàn quyết định bởi nhân phẩm của người thuê.
Lục Tu Phàn trở lại dinh thự, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Trong vườn hoa của dinh thự, bốn mươi người thủ ước đứng thẳng tắp, khi hắn đến gần thì hơn bốn mươi khuôn mặt không biểu cảm đồng thời quay về phía hắn, thật sự là... rất quỷ dị.
Lục Tu Phàn đi đến cạnh Thượng Khả: "Làm gì vậy?"
"Họp." Thượng Khả trả lời.
"Ở trong này?"
"Không phải đại nhân đã cho phép tôi tự sắp xếp sao?"
"..." Vậy nên em biến một nơi đường đường là dinh thự của Vương tước thành nơi tụ tập của "tổ chức phi pháp" hửm? Lục Tu Phàn có chút bất đắc dĩ nhìn cậu.
Lục Tu Phàn:... Anh có thể chia một nửa tài sản cho em.
Thượng Khả: thêm tiền tui cũng không cần, tui chính là có nguyên tắc như zị đó.
Lục Tu Phàn:...
Một tháng kế tiếp, Lục Tu Phàn không chút cẩu thả nào ( Hả?) thể nghiệm từng hạng mục phục vụ, nhưng mỗi lần thể nghiệm cuối cùng đều biến thành kiểu vận động hài hoà nào đó.
Ban ngày là chủ tớ mặt than, buổi tối là đồng bọn tình cảm mãnh liệt. Cuộc sống của hai người tiến vào hình thức chồng chồng phong phú vui vẻ.
Một năm mới nữa lại trôi qua, Việt gia dưới sự quản lý của Thượng Khả đã dần đi vào quỹ đạo, công việc của người thủ ước cũng tiến hành vô cùng thuận lợi. Trong khoảng thời gian đó mặc dù có gặp vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của Lục Tu Phàn thì tất cả nguy hiểm đều bị bóp chết ngay còn trong trứng nước.
Dưới sự thúc đẩy trong vô ý của Lục Tu Phàn, càng ngày càng có nhiều người thuê người thủ ước làm nhân viên tạm thời, nhưng Thượng Khả không thể đảm bảo tất cả người thủ ước sẽ không bị ngược đãi. Cậu kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, cân nhắc đến việc thu mua người thủ ước ở các trung tâm phân phối.
Cậu từng nặc danh tìm người phụ trách bàn qua giá cả, đối phương hoàn toàn không có ý muốn bán. Người thủ ước năng lực tốt và diện mạo xuất chúng có giá thuê vô cùng cao, trung tâm phân phối sẽ được chia được nhiều hoa hồng hơn. Còn chưa tính tới một vài giao dịch đen, bán đứt một người đã hơn một ngàn vạn, sau đó lại xóa toàn bộ thông tin về người thủ ước đó, cơ bản thì không có vấn đề gì. Đương nhiên, nếu có người đặc biệt điều tra thì vẫn có thể tra ra một ít dấu vết sót lại.
Nếu mua không được thì sáng lập hẳn một trung tâm phân phối mới luôn.
Trung tâm phân phối người thủ ước trên toàn quốc tổng lại chỉ có 10 nơi, ở các thành thị phồn hoa, thuộc loại cơ cấu bán tư mật. Tất cả người thủ ước được công bố ở trên mạng đều là nặc danh, không có hình ảnh, trên tư liệu chủ yếu giới thiệu về tuổi tác, hình dáng đại khái và năng lực cá nhân, chỉ có quyền quý mới được quyền xem tư liệu chi tiết.
Làm như vậy có thể bảo vệ người thủ ước nhưng cũng tiện lợi cho giao dịch đen.
Thượng Khả nghĩ bảo mật như vậy rất cần thiết, nhưng nếu không có chế độ giám sát nghiêm khắc thì rất nhiều quyền lợi của người thủ ước sẽ không được đảm bảo. Những trung tâm phân phối khác cậu không thể ra tay, nhưng trung tâm phân phối của mình thì có thể thực hiện chế độ giám sát.
Lúc đầu cậu nghĩ nhất định phải dựa vào Lục Tu Phàn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trên thực tế, cơ chế bảo hộ do chính cậu xây dựng chắc cũng có thể đạt được mục đích.