Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 93 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


Thượng Khả lấy tiền riêng của mình được trích hoa hồng từ lợi nhuận sản nghiệp Việt gia, dưới sự trợ giúp của Lục Tu Phàn, mất hai tháng đã chính thức thành lập một trung tâm phân phối cho người thủ ước, đồng thời còn lập luôn website để công bố một loạt chế độ giám sát.



Người giám sát sẽ do chính người thủ ước đảm nhiệm, cứ hai tháng sẽ tiến hành một lần điều tra những người thủ ước đang làm việc bên ngoài. Nếu phát hiện bất kỳ hành vi ngược đãi nào của chủ thuê thì sẽ báo cho ban ngành tương quan.



Mỗi năm Đế quốc có mấy ngàn người thủ ước, thông thường sẽ phát bệnh từ khoảng 14 đến 25 tuổi. Người trên 35 tuổi, một khi phát tác, xác suất sống sót không quá 1%, thế nên đa số người thủ ước đều rất trẻ tuổi. Để hấp dẫn nhiều người thủ ước hơn, Thượng Khả còn đặc biệt quy định, chi phí phẫu thuật loại trừ bệnh độc tinh thần sẽ được trung tâm phân phối trả giúp 50%, 50% còn lại thì người thủ ước có thể làm việc để trả dần.



Bệnh độc tinh thần thường phát tác đa số ở quần thể bình dân, chi phí phẫu thuật đối với họ mà nói là một con số không nhỏ. Quy định này của Thượng Khả không thể nghi ngờ đã giải quyết phiền toái lớn giúp họ. Vậy nên trung tâm phân phối mới chỉ thành lập ba tháng mà đã liên tục tiếp nhận gần trăm người thủ ước.



Thượng Khả phân công nhiệm vụ kỹ càng tỉ mỉ rồi giao cho hơn mười người thủ ước, để họ toàn quyền quản lý trung tâm phân phối, cậu chỉ phụ trách giám sát và điều tiết khống chế.



Số lượng người thủ ước dần dần gia tăng, bên cạnh Lục Tu Phàn đã có không ít chức vụ phi chính thức đều phân phó người thủ ước đảm nhiệm, bao gồm hộ vệ, tài xế, trợ lý..v.v, làm việc chung với người thường khiến họ ý thức được nguy cơ, hiệu suất công việc cũng từ từ tăng lên.



Tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, mãi cho đến khi phát sinh hai sự kiện ngược đãi.



Trải qua cuộc điều tra theo dõi của người giám sát, có hai người thủ ước bị quý tộc thuê, trong hai tháng bị ngược đãi ở mức độ nặng nhẹ khác nhau.



"Đừng lo lắng, cứ giao cho anh xử lý." Lục Tu Phàn thấy trong báo cáo có nội dung liên quan đến việc người thủ ước bị ngược đãi nên trấn an Thượng Khả.



Thượng Khả bình tĩnh nhìn bản báo cáo này, chậm rãi nói: "Tôi là người sáng lập trung tâm phân phối, tôi có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho bọn họ."



Khi nói những lời này, đôi mắt không một gợn sóng của Thượng Khả tựa hồ chớp động ra một vòng lăn tăn như ánh sáng xanh đang lan toả, rực rỡ động lòng người.



Lục Tu Phàn cũng không nhiều lời nữa, ngầm đồng ý lựa chọn của Thượng Khả.



Lúc này đây, Thượng Khả không chỉ muốn đích thân làm mà còn phải làm cho thật lớn nữa. Trước tiên cậu đi tìm hiểu tình huống, thu thập tư liệu, sau đó sửa sang lại thành bằng chứng báo cáo cho ban ngành tương quan. Kết quả, tin tức như đá chìm đáy biển, không có phản hồi.
Khi họ nhìn đến khởi nguồn của vụ nổ ở xa mấy thước, người thủ ước tên Jill lúc này chỉ còn lại một bãi máu thịt và mấy mảnh vải vụn, hiển nhiên đã bị tạc cho tan xương nát thịt.



Đôi mắt Lục Tu Phàn đỏ rực, hai luồng sát khí ngùn ngụt như lửa.



5, 6 phút sau, vài bác sĩ chạy tới, lập tức tiến hành cấp cứu khẩn cấp cho người bị thương ở hiện trường, trong đó Thượng Khả là bị thương nặng nhất, mấy mảnh đá ghim vào lưng, gần như xuyên thủng nội tạng.



Thượng Khả ngăn cản hơn phân nửa thương tổn cho Lục Tu Phàn, rơi vào trạng thái bán hôn mê.



Trên đường đưa đến bệnh viện, Lục Tu Phàn vừa để bác sĩ xử lý miệng vết thương cho mình, vừa liên lạc đội thân vệ mau chóng triển khai điều tra.



Chấm dứt cuộc gọi, Lục Tu Phàn cứng ngắc ngồi trên ghế, ánh mắt chậm rãi ngưng tụ một tầng băng sương...



Thượng Khả nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, Lục Tu Phàn đứng chờ ở bên ngoài, trên người hắn vẫn còn một ít vết thương chưa được xử lý nhưng bây giờ hắn không cho phép bất cứ thứ gì tới gần mình, bởi vì hắn rất khó bảo đảm mình sẽ không mất khống chế mà giết người.



Tình cảnh vụ nổ kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, nhớ đến bộ dạng vết thương chồng chất của Thượng Khả, Lục Tu Phàn chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nứt ra.



"Chết tiệt!" Trong hợp đồng không có quy định phải thề sống thề chết bảo vệ chủ thuê, tại sao em lại còn làm loại chuyện ngu ngốc này hả?



【 Đáp ứng anh, Tiểu Trạch, nếu sau này gặp nguy hiểm thì phải nghĩ đến an toàn của bản thân đầu tiên. 】



【 Đại nhân, tính mạng của ngài quan trọng hơn tất cả. 】



Tầm mắt Lục Tu Phàn dần mờ đi...