Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 141 : Giới thiệu cho mọi người một người bạn mới
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Thi tháng còn bao nhiêu ngày, đó là rất quan trọng.
Chung quy ngoại trừ việc là một giáo viên cố vấn tâm lý, anh mày còn phải làm
nhiệm vụ nhá!
Kết nói với điểm số thuộc tính đấy!
Nhất định phải biết khi nào đến lần thi tháng tiếp theo để chuẩn bị cho tốt
chứ!
- Còn mười sáu ngày. – Đường Văn Đình rất am hiểu chuyện này, nghe thấy
Trương Tiểu Kiếm hỏi vậy, Đường Văn Đình không khỏi cẩn thận hỏi: - Thầy ơi,
em…
- Còn mười sáu ngày sao…. – Trương Tiểu Kiếm dựa lưng vào ghế ngồi, sờ cằm: -
Thời gian thật gấp nhỉ…
- Em nhất định sẽ cố gắng thi thật tốt! – Đường Văn Đình nắm chặt bàn tay
nhỏ: - Thầy cứ yên tâm đi!
Trương Tiểu Kiếm quay đầu nhìn cô bé:
- Ai bảo em phải thi tốt?
Đường Văn Đình không khỏi sửng sốt:
- Hả? Thế thì… Em nên thi được mấy điểm đây?
- Còn cần phải hỏi sao? – Trương Tiểu Kiếm thay đổi một tư thế khác thoải mái
hơn, cười đến kiêu ngạo: - Đương nhiên là 0 điểm rồi!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +36 đến từ Đường Văn Đình!”
- Thầy ơi, em… - Đường Văn Đình nhìn vào mắt Trương Tiểu Kiếm, hoàn toàn ngây
ngẩn cả người.
Vừa rồi cô không nghe nhầm chứ? Thi 0 điểm?
Trương Tiểu Kiếm mỉm cười, nói thản nhiên:
- Đương nhiên, chỉ cho phép lần này thôi. Lần sau không thể làm như vậy được
nữa.
Thi 0 điểm một lần chẳng qua chỉ là một nghi thức vĩnh biệt quá khứ của Đường
Văn Đình mà thôi. Nếu nhiều lần đều thi 0 điểm, đó là có bệnh…
- Thế…
Đôi mắt to sáng ngời của Đường Văn Đình ngơ ngác nhìn Trương Tiểu Kiếm. Một
lúc lâu sau, rốt cục cũng mỉm cười, gật đầu thật mạnh:
- Vâng!
- Rồi, bạn Văn Đình, em trở về chỗ ngồi trước đi. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười
vẫy tay với Đường Văn Đình, dặn dò.
- Dạ, vâng, thưa thầy. – Trở về chỗ ngồi của mình, Đường Văn Đình cười ha ha
chào hỏi bạn bè xung quanh: - Chào cậu, chào cậu, sau này xin được quan tâm
giúp đỡ nhiều hơn nha.
- Thầy… Thầy… Thầy làm bằng cách nào vậy? – Đường Văn Dương đã hoàn toàn ngây
dại.
Tuy rằng quan hệ của thế hệ cha mẹ bọn họ không được tốt lắm, nhưng cảm tình
của hai anh em bên nội Đường Văn Dương và Đường Văn Đình lại rất là tốt.
Đáng tiếc là trước kia Đường Văn Đình quá mức chất phác, khiến người ta hoàn
toàn không chịu nổi. Cho dù là thế hắn vẫn âm thầm bảo vệ Đường Văn Đình,
tránh cho cô bị các bạn cùng trường thương tổn.
Nhưng chỉ mới một ngày ngắn ngủi, Trương Tiểu Kiếm đã có thể khiến cho Đường
Văn Đình hồi phục như thường…
Bố mày đang còn ở trong giấc mơ chưa tỉnh lại sao?!
- He he… - Trương Tiểu Kiếm cười nhe răng: - Anh không nói cho mày biết đấy!
- Ông… Ông chảnh gì mà chảnh! Tôi mới không thèm tò mò đâu!
- Rồi, học thôi. – Trương Tiểu Kiếm vỗ bàn thật mạnh, sau đó hắn mới phát
hiện…
Tiết học này là gì ấy nhỉ?
- Ê này, Văn Đình. – Trương Tiểu Kiếm hỏi nhỏ Đường Văn Đình ngồi ở bàn đầu:
- Tiết học này là gì thế?
- Là họp lớp, thưa thầy. – Đường Văn Đình cười ngọt ngào.
- Ừ, họp lớp à, họp lớp hay… - Trương Tiểu Kiếm sờ cằm, rồi tùy ý mượn một
quyển sách của Văn Đình lật xem. Trong sách đều ghi chú điểm tri thức, còn đầy
đủ hơn cả sách tham khảo. Đương nhiên, đối với người có kỹ năng “Tốt nghiệp
toán học trung học phổ thông cấp hoàn mỹ” như hắn mà nói, có hay không cũng
như nhau cả thôi. Quan trọng nhất là chữ rất đẹp nhé…
- Bình thường các em đều nghe giảng như thế nào? – Trương Tiểu Kiếm hỏi: - Có
thể đuổi kịp không? Sao mà điểm kiểm tra thấp quá vậy?
- Thưa thầy! – Lúc này Tiêu Thần Tâm đứng dậy nói: - Em khuyên thầy nên bỏ
cuộc đi thôi. Bọn em học đến bài nào bọn em còn chả nhớ nữa là…
Cô vừa nói thế, đám học sinh xung quanh lập tức gật đầu thật mạnh:
- Đúng đấy đúng đấy, thầy bỏ cuộc đi thôi! Không thì thầy hát cho bọn em nghe
một bài đi! Nhảy múa cũng được nhá…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bọn gấu con này! Cả đám đều muốn ăn đòn!