Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 163 : Ai nha Tất lão sư, anh thật đúng là ngôi sao may mắn của tôi đấy nhá!

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



Vừa nghe thấy tiếng hô to này, các học sinh lớp 2/9 lập tức biết rõ, chuyện

này coi như xong mẹ rồi!



Trước kia bọn họ cũng từng không tin như dzậy đó, rồi đã bị dạy cho một bài

học…



Haizzz, người trẻ tuổi, quá too young rồi!



- Trương lão sư, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. – Tất Phi Dương sung sướng

nhảy nhót trước mặt Trương Tiểu Kiếm: - Sao? Khi nào chúng ta bắt đầu?



- Lúc nào mà chẳng được. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha: - Tới đây đi. Để tỏ

vẻ tôn trọng các anh, tôi chỉ cần dùng một tay thôi. Dùng hai tay tôi sợ các

anh không chịu nổi. Thật ra thì chủ yếu là vì tôi phải cầm ô che, thứ tốt như

thế không thể ném bậy bạ được…



Pháo Miệng Cừu Hận! Năng lực kéo cừu hận MAX!



Tất Phi Dương dẫn theo cả đám học sinh tức đến mức mặt mày xanh như tàu lá

chuối. Trương lão sư thật đúng là giỏi chém gió! Sao mày không nói mày chỉ cần

dùng một ngón tay thôi?



- Oh, đúng rồi. – Trương Tiểu Kiếm chém thêm một đao rất kịp thời: - Thật ra

thì chỉ cần một ngón tay là đủ.



- Được! Tôi chờ xem anh sẽ làm gì! – Tất Phi Dương tức đến mức cười to: - Các

học sinh chuẩn bị! Đều tập hợp tới đây!



Cả đám học sinh lập tức tập hợp lại.



Hai tay Tất Phi Dương chồng lên nhau giơ ngang, học sinh thứ nhất cầm cổ tay

phải của hắn, rồi học sinh thứ hai cầm lấy tay trái của hắn. Học sinh thứ ba

thì cầm lấy cổ tay của học sinh thứ nhất, học sinh thứ tư cầm cổ tay của học

sinh thứ hai…



Cứ như thế, một người bắt lấy một người, trong chớp mắt đã hình thành một

chuỗi dài, nối tiếp với nhau từng chút từng chút một.



Rồi Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng thò tay phải ra, ngón trỏ đụng vào lòng bàn tay

của Tất Phi Dương.



- Tôi bắt đầu nhé. – Trương Tiểu Kiếm chọc chọc: - Mọi người nhớ kỹ, nội lực

của tôi có uy lực rất lớn. Nếu mọi người cảm thấy có chỗ nào không thích hợp

thì nhất định phải nói ngay đấy.



Tất Phi Dương hừ hừ:




- Đừng nói nữa, nhanh chạy thôi, ở lại càng mất mặt!



Các học sinh càng nghĩ càng sợ hãi, bây giờ không đi, ở lại toẹt đối sẽ gặp bi

kịch nhé! Thế là trong nháy mắt, tất cả mọi người đều phắn sạch. Chưa được mấy

phút, cả cái sân vận động đã đéo còn lại thằng nào…



Đáng nói là, Nhậm Nghị cũng muốn phắn, nhưng lại bị Đường Văn Dương túm lại…



- He he he, muốn chạy hả? – Đường Văn Dương cười dữ tợn bẻ khớp tay: - Lúc

trước mày trâu bò lắm mà nhể? Còn nói thi tháng xong rồi chờ tao ở đây. Bây

giờ tao đến rồi đấy, mày định làm gì đây? Hửm?



Nhậm Nghị sợ đến mức mềm hết cả chân!



Nam sinh lớp 2/9 đều ở đây hết á! Một mình hắn cho dù có là thần tiên thì cũng

đéo chơi được nhiều thằng như thế đâu á!



Hắn lại không có nội lực, nhất định là bị hội đồng thôi!



- Trương lão sư! – Dù sao thì Nhậm Nghị vẫn là một thằng thông minh, chợt ôm

chặt lấy đùi Trương Tiểu Kiếm, hét to: - Trương lão sư nhận em đi! Sau này em

chính là đồ đệ của thầy!



Đường Văn Dương: “…”



Tiêu Thần Tâm: “…”



Học sinh lớp 2/9 và các quần chúng khán giả còn chưa rời đi: “…”



- Ai nha, thật lòng ngại quá cơ… - Trương Tiểu Kiếm nhận lấy ô che, hừ hừ: -

Con người tôi nhận đồ đệ đều xem tài năng nhé tôi nói cho cậu biết. Nếu không

thì cậu muốn, muốn là làm được sao… Ah cậu học sinh này, tôi thấy cậu có khung

xương kỳ lạ tư chất khác thường, thật là thiên tài học võ. Nếu như không nhận

thì đáng tiếc quá đi. Haizzz, sơ sơ thôi, một tháng năm ngàn thôi…



Đường Văn Dương: “…”



Tiêu Thần Tâm: “…”



Học sinh lớp 2/9 và các quần chúng khán giả còn chưa rời đi: “…”



Cái thứ không có tiết tháo nhà ngươi!



Thật sự muốn nhận nó luôn à!



- Kiếm ca! Em tới trước! – Đường Văn Dương nổi giận: - Cho dù thầy muốn nhận

hắn, nhưng em cũng phải làm sư huynh!



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Hey yoo, tiền đến thật đơn giản quá cơ…