Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 167 : Đừng nói đến vương quyền phú quý, đừng sợ hãi giới luật thanh quy?
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Tâm Tâm, tớ…. – Nghe Tiêu Thần Tâm nói vậy, Quan Bằng Phi lập tức xấu hổ
đến đỏ mặt, ấp úng: - Tớ… Tớ đâu có nhìn cậu đâu!
Các học sinh chung quanh thấy thế đồng thời lắc đầu. Lúc này, Áp Ba Lư xông
tới trước micro, cầm lấy mic, hét to:
- Tiếp theo, một bài Lương Lương, hiến cho tao và Quan ca Quan Bằng Phi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má nó, mày đang đổ dầu vào lửa đấy có biết không hả?!
- Lão Quan. – Đường Văn Dương đồng tình vỗ vai Quan Bằng Phi: - Mày đừng có
thương tâm nữa. Tuy rằng Kiếm ca rất chi là có bản lãnh, nhưng mà dù sao cũng
xấu trai….
- Đừng nói nữa. – Quan Bằng Phi buồn bực: - Tao đi chọn rượu thôi…
Nhậm Nghị vốn đặt trước sáu bình Chateau Lafite Rothschild 2004, nhưng lại bị
người khác bao hết, cho nên không có cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn thứ
kém hơn.
Hai người gọi Nhậm Nghị, đứng dậy đi chọn rượu.
Hộp đêm Gốc Rễ Hoàng Thành này xác thực là một chỗ ăn chơi khá xa hoa. Dọc
theo đường đi, ba người nhìn thấy không ít PG cười nhẹ nhàng chào hỏi với mọi
người, còn có các nhân viên phục vụ đi tới đi lui. Quan Bằng Phi thấy cảnh này
lập tức vui sướng:
- Đại Đường, mày mặc bộ đồ này nhìn được ghê đấy…
- Nói nhảm ít thôi! – Đường Văn Dương cảm thấy toàn thân không khỏe: - Bà mẹ
nó chớ, trời biết vì sao nhân viên phục vụ nơi này lại mặc đồ giống tao. Bây
giờ tao còn đang bực nè…
Nhậm Nghị đi theo bên cạnh bọn họ, đau khổ câm nín, không dám lên tiếng ----
Bây giờ hắn chính là quần thể nhược thế…
Ba người nhanh chóng đi đến trang viên rượu. Vừa bước vào lập tức có nhân viên
phục vụ hỏi:
- Xin hỏi các tiên sinh muốn chọn loại rượu nào?
vui quá cmn lớn rồi…
“Bịch bịch, bùm!”
Chỉ mới ba đấm hai đá, người trẻ tuổi còn mới kêu gào kia đã nằm dưới đất…
Lúc nãy còn chưa có việc gì, nhưng hắn vừa nằm xuống đã kêu ầm lên:
- Đệch mợ tụi mày chờ đó cho tao! Có giỏi thì đừng chạy!
Nói rồi đứng dậy chạy vào trong một căn phòng, trong chớp mắt đã có chừng bảy
người chạy tới, bao vây xung quanh ba người Đường Văn Dương.
- Các anh em, chính là bọn nó! – Người trẻ tuổi kia chỉ vào ba người Đường
Văn Dương kêu lên: - Hôm nay không xử đẹp bọn này thì tao không cam lòng!
…
Cùng lúc đó, ở cửa đại sảnh Chu Tước.
Phương Dịch Băng kéo Tiêu Thần Tâm, đang nói thầm thì.
- Tâm Tâm, bài mày vừa hát không tầm thường đâu nhé. – Phương Dịch Băng mỉm
cười thần bí: - Nữ Nhi Tình cơ đấy, còn sửa lời bài hát nữa chớ. Gì mà ‘Lặng
lẽ hỏi thầy giáo, Tâm nhi có đẹp không’… He he, nói thật cho tao biết đi, mày
coi trọng Kiếm ca rồi đúng hông?
- Ai nha, mày đáng ghét quá đi! – Xưa nay Tiêu Thần Tâm vẫn luôn nói chuyện
thoải mái hào phóng với các học sinh, nay lại đỏ mặt nói: - Thực ra thì tao
chỉ hát đại một bài thôi mà. Mày có cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên như
thế không hả…
- Tao nghiêm trọng hóa vấn đề á? – Phương Dịch Băng nhìn Tiêu Thần Tâm từ
trên xuống dưới từ trái qua phải, cười nói: - Mày nhìn bộ đồ hôm nay mày mặc
nè, quả thực không thể càng đẹp hơn, hiển nhiên là có chuyện rồi! Nhưng nói
nè, tuy rằng Trương lão sư rất giỏi, nhưng đúng là không đẹp trai cho lắm đâu,
thuộc kiểu ném trong đám người là chìm nghỉm luôn ấy, có vẻ như hoàn cảnh gia
đình cũng không giỏi giang gì… Chẳng lẽ còn giống như lời mày hát, ‘đừng nói
đến vương quyền phú quý, đừng sợ hãi giới luật thanh quy’ sao?
- Tao không nói cho mày nghe đâu. – Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Thần Tâm đỏ
bừng: - Tao đi hát đây!
- Xí. – Phương Dịch Băng bĩu môi, đang định về phòng với Tiêu Thần Tâm, nhưng
chợt nhìn về phía trước, nói: - Không ổn! Là đám Đại Đường, đang đánh nhau với
người ta! Đi, đi xem thử xem!