Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 190 : Chém bung nóc!

Ngày đăng: 13:21 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



- Anh cảnh sát. – Đỗ Vân Vân vừa đi vừa nói nhỏ: - Anh xem bọn em đây là nơi

buôn bán chính quy…



- Tôi biết là buôn bán chính quy. – Cảnh sát vừa đi vừa nhìn mỗi căn phòng,

kiểm tra mấy lần rồi đáp: - Làm ăn thì đúng là chính quy, nhưng người ở đây có

chính quy hay không, phải kiểm tra thì mới biết được.



- Anh cảnh sát anh xem…. – Con ngươi Đỗ Vân Vân lăn lông lốc, lại nói nhỏ: -

Không bằng anh add wechat với em? Anh xem, anh với các đồng chí làm việc cũng

không dễ dàng gì, em cũng nên bày tỏ một tí…



- Thôi cái trò đó đi. – Cảnh sát trực tiếp ngắt lời cô: - Tôi tuyệt đối sẽ

không phạm phải sai lầm về mặt nguyên tắc như thế đâu nhé!



Hắn vừa nói xong, phút chốc đã đi tới phòng của Trương Tiểu Kiếm!



Đỗ Vân Vân quả thực vội muốn chết, ra sức giải thích:



- Anh cảnh sát, ông chủ của bọn em…



- Đừng có nói ông chủ của các cô quen biết ai. – Cảnh sát vung tay lên: -

Chúng tôi không thuộc khu vực này đâu. Có gì thì cứ kiểm tra xong rồi nói!



Xong xong… Đỗ Vân Vân buồn bực muốn chết! Thằng cha cảnh sát này không ăn mềm

cứng gì cả…



Thôi, kiểm tra thì kiểm tra đi…



Thấy sắp tới căn phòng lớn nhất rồi, chợt có một người bước ra từ bên trong…



Đỗ Vân Vân vừa thấy người này, lập tức biết sắp xong mẹ rồi! Biết ngay mà! Tối

nay thằng cha này tới đây nhất định là có vấn đề!







Trong phòng của Trương Tiểu Kiếm.



Tin tức cảnh sát kiểm tra đột xuất lan truyền giữa các cô nương trong nháy mắt

----



- Trời ơi! Cảnh sát tới kiểm tra đột xuất! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!



- Xong xong! Lần này thì xong đời thật rồi!



- Không… Không đến mức xui xẻo như vậy chứ?! Ôi trời đất ơi lần này thì chết

chắc rồi!



Trương Tiểu Kiếm: “…”


A thì phỏng chừng hôm sau mình vào bụng cá mập nằm rồi…



Đương nhiên, sóng to gió lớn trong lòng, bên ngoài lại bình tĩnh như lão già.

Trương Tiểu Kiếm hắng giọng:



- Đều là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.



- Không cần phải nói nhiều nữa! – Đỗ Vân Vân dứt khoát lấy di động ra: - Em

lập tức gọi điện thoại cho ông chủ đây! Anh ấy tới đây ngay thôi! Đại ca cứ

chờ đi! Hôm nay không nói cái khác, nhưng nhất định phải miễn phí, miễn phí

hết!



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Hey yoo… Ngon thế à!



Năm mươi cô nương chơi với mình cả đêm cuối cùng đều miễn phí?



Bố mày máu mặt gớm đấy!



Trương Tiểu Kiếm lập tức trở về phòng tiếp tục uống rượu chơi trò chơi. Vừa

vào cửa, cả bầy cô nương đều ùa lên, cảm kích khóc lóc các thứ ----



- Anh giai ơi cám ơn anh nhiều lắm!



- Đúng đấy! Nếu không thì bọn em xong đời rồi! Hu hu hu…



- Nếu để người khác biết thì xong rồi…



Nhìn các cô nương bao vây ba lớp trong lòng, Trương Tiểu Kiếm hắng giọng:



- Ai nha… Mọi người khách khí quá. Tới tới tới, uống rượu uống rượu…



Cả đám lại tiếp tục uống rượu chơi trò chơi. Chẳng qua bây giờ các cô nương

nhìn Trương Tiểu Kiếm không khác nào ân nhân cứu mạng…



Dù sao cũng có Tiêu Thần Tâm ở đây, không thể làm chuyện gì quá mức được, cùng

lắm là oẳn tù tì, hay là ném xúc xắc thôi.



Chơi một lúc, cửa phòng bị đẩy ra. Một người đàn ông trung niên ước chừng bốn

mươi tuổi kẹp một bình rượu vang dưới nách, vừa mở cửa ra lập tức nói:



- Quý nhân đâu? Quý nhân ở đâu?



Vừa vào cửa đã gọi quý nhân, Trương Tiểu Kiếm cũng méo hiểu.



- Anh là ai?



- Cậu chính là quý nhân đúng không? – Người đàn ông trung niên kia cũng không

nói nhiều, ngồi xuống bên cạnh Trương Tiểu Kiếm nói: - Tôi là ông chủ của hộp

đêm này, tên là Lưu Tự Cường. Hôm nay may mà có cậu, không thì tôi cũng không

biết phải làm sao nữa. Tôi gìn giữ bình 82 Lafite này sáu năm rồi, hôm nay anh

em chúng ta phải uống cho đã!