Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 191 : Còn có item khủng cỡ này?!
Ngày đăng: 13:21 30/04/20
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
82 Lafite!
Đây chính là thứ tốt đấy!
Trương Tiểu Kiếm cười hì hì nói:
- Ai nha Lưu đại ca anh xem anh kìa, tiêu pha quá…
- Ha, chú em đừng khách khí! – Lưu Tự Cường nói: - Sau này cậu tới chỗ anh,
anh cho cậu miễn phí! Cậu cứ yên tâm tuyệt đối sẽ không kém đâu!
Hai người lập tức bắt đầu uống rượu. Tiêu Thần Tâm ở bên cạnh cười híp mắt
---- Thầy giáo nhà chúng ta, bản lãnh chỉ có lớn trở lên thôi!
- Đúng rồi, chú em. – Lưu Tự Cường lại uống mấy chén với Trương Tiểu Kiếm,
sau đó hỏi: - Anh nghe nói, cậu chỉ xem tướng mạo là có thể đoán được tên
người ta là gì?
- Đúng rồi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Không lừa anh chứ, em từng học một
vài thứ liên quan tới phong thủy xem tướng các loại. Không dám nhận là có
thành tựu lớn, thế thì ngôn cuồng quá! Cùng lắm chỉ tính là hơi có tí bản lãnh
thôi. Bình thường chỉ xem âm trạch nè dương trạch nè… (*) Miếng đất nào có ổn
hay không các thứ… Thế thì không thành vấn đề!
(*) Âm trạch: Cách gọi trong phong thủy, ý chỉ ngôi mộ.
Dương trạch: Trái ngược với âm trạch, là nhà ở của người sống.
- Thật sao?! – Vừa nghe vậy, ánh mắt Lưu Tự Cường không khỏi sáng lên: - Lúc
trước anh vẫn muốn lựa chọn một ngôi âm trạch tốt cho ông nội anh. Năm nay cụ
đã 86 tuổi rồi, không chừng còn có thể sống mấy năm nữa. Cho nên bây giờ anh
phải tìm âm trạch đấy! Chẳng qua vẫn chưa tìm được thầy phong thủy nào am hiểu
về khía cạnh này cả.
Xem phong thủy hả? Đây là nghề chính của anh đấy!
- OK! – Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu: - Khi nào có rảnh em sẽ tới nhé.
- Cứ quyết định vậy nhé! – Hiển nhiên, hôm nay tâm tình của Lưu Tự Cường rất
tốt, nhìn quý nhân Trương Tiểu Kiếm kiểu gì cũng thấy thuận mắt: - Xong việc,
cam đoan sẽ không khiến chú em thiệt thòi! Phí dụng ấy, chú em cảm thấy một
trăm ngàn có thể tiếp thụ được không?
Một trăm ngàn!
“Điểm số khiếp sợ +26! +32! +36! +29! …”
Các cô nương xung quanh nghe mà choáng váng!
Ý là nói về sau bất kể đi tới chỗ nào, anh mày đều tự mang nhạc nền đúng
không? BGM tùy thân cơ đấy!
Hay lắm hay lắm!
Mua mua mua!
Còn cần phải do dự nữa sao?
Mua xong trong chớp mắt, đeo vòng tay lên trước, ngủ!
…
Sáng thứ hai, trong giờ thể dục buổi sáng, học sinh cả trường đều đang tập thể
dục trên sân trường. Mỗi người đứng cách nhau một mét, ba mươi lớp xếp hành ba
mươi hình vuông, thực hiện động tác đều nhịn theo radio, có thể nói là đồ độ.
Ngẫu nhiên có cô bé nào mặc váy ngắn, giơ chân đá lên, cũng có thể hấp dẫn rất
nhiều ánh mắt chú ý.
Học sinh lớp 2/9 cũng ở trong ý, tùy ý giơ tay giơ chân. Dù sao trước kia vẫn
làm thế, lần này hạng nhất cả khối, ai còn dám nói nhảm nữa?
- Tâm Tâm, hôm qua đi đâu vậy? – Quan Bằng Phi còn cố ý đổi vị trí với Áo Ba
Lư để được đứng gần Tiêu Thần Tâm, vừa tập thể dục vừa hỏi nhỏ: - Hôm qua tớ
còn định hẹn cậu ấy, nhưng mà cậu chả cho tớ cơ hội gì cả…
- Xí! Ai thèm hẹn hò với thằng oắt con như mày! – Tiêu Thần Tâm cười lạnh: -
Hẹn hò với mày có gì thú vị đâu? Hẹn hò với Kiếm ca mới gọi là sung sướng vui
vẻ nhé!
- Cậu cậu cậu! – Vừa nghe thấy hôm qua Tiêu Thần Tâm lại đi hẹn hò với Trương
Tiểu Kiếm, Quan Bằng Phi không khỏi buồn bực: - Tại sao chứ?! Tâm Tâm, cậu nói
xem, thầy giáo của chúng ta ngoại trừ nội lực thâm hậu đánh nhau giỏi biết
chém gió dưới tay còn có một đám đàn em ra thì có chỗ nào mạnh hơn tớ đâu!
Hả?! Chỗ nào hơn tớ?!
- Tao thấy thầy ấy chỗ nào cũng hơn mày! – Tiêu Thần Tâm hừ hừ: - Thế mới là
một người đàn ông oai phong một cõi nhé!
- Không! – Quan Bằng Phi hét lên: - Không ----!!!
Một giáo viên gần đó:
- Đây không phải là em Quan Bằng Phi sao? Có chuyện gì?
Quan Bằng Phi tiếp tục ngẩng mặt lên trời rít gào:
- Em không biết làm bài này! Không biết làm! Khó quá ----!!
Hắn vừa nói tới đây, chợt phảng phất như nghe thấy tiếng nhạc vang lên dâng
trào!
Tất cả mọi người dường như cũng nghe thấy tiếng nhạc vang lên dâng trào!