Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 61 : Tài sản kếch xù trước nay chưa từng có

Ngày đăng: 13:19 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



Trải qua chườm lạnh, chân của Tô Mai rõ ràng là tốt hơn một chút, ít nhất đã

không đau rát như trước nữa, hơn nữa mơ hồ có dấu hiệu giảm sưng.



- Được rồi. – Trương Tiểu Kiếm đỡ Tô Mai đứng dậy, nói: - Đi thôi, cẩn thận

chút, đi bệnh viện chụp X quang, xem thử có thương đến xương cốt hay không.

Nếu không thương đến xương cốt thì sẽ không có chuyện gì lớn đâu, nuôi mấy

ngày là được.



- Ừm. – Tô Mai nhẹ nhàng đáp một tiếng, lúc này cô rõ ràng cực kỳ nhu nhược:

- Cám ơn anh.



Một tiếng cám ơn này khiến da mặt của Trương Tiểu Kiếm dày như tường thành

cũng phải đỏ lên, Hồng Lôi đứng bên cạnh suýt nữa cười bò.



- Khách khí khách khí, mọi người đều là đồng nghiệp mà! – Trương Tiểu Kiếm

nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó đỡ Tô Mai đến tầng hầm đỗ xe, lên xe, một

hàng bốn người liền đi đến bệnh viện gần nhất.



Trên đường đi rất là thuận lợi, đến bệnh viện đăng ký, chụp phim, phim nhanh

chóng đi ra, bác sĩ liếc nhìn, nói câu “Không ảnh hưởng đến xương cốt”, mọi

người mới xem như triệt để yên tâm.



- Tô Mai, nhà em ở đâu? Bọn anh đưa em về nhà. – Ra bệnh viện, Trương Tiểu

Kiếm chăm lo mọi việc chuẩn bị đưa cô về nhà.



- Ở khu dân cư Đông Phong uyển trước đó không xa kìa.



- Được, Lôi ca, Đông Phong uyển!



Nhanh chóng đi đến nơi, Trương Tiểu Kiếm đỡ Tô Mai xuống xe, vừa đi vào trong

vừa nói:



- Cẩn thận chút, chậm chút chậm chút, bậc thang, đằng trước có bậc thang…



Nơi ở của Tô Mai là lầu số bảy trong khu dân cư. Đến dưới lầu, Trương Tiểu

Kiếm nói:



- Bọn anh sẽ không đi lên ha. Lúc lên lầu em cẩn thận một chút. Đúng rồi, bác

trai bác gái có ở nhà không?



- Em không phải là người Thiên Kinh, ở đây là nhà thuê. – Tô Mai hơi mỉm

cười: - Cám ơn các anh. Các anh về trước đi, đi đường cẩn thận chút.



- Được! Em nghỉ ngơi đi nhé, bọn anh về trước đây.



Tạm biệt Tô Mai, trên đường trở về, Hồng Lôi vừa lái xe vừa cười.



Ban đầu hắn chỉ cười nhỏ tiếng, sau đó thì càng cười càng vui vẻ, cuối cùng

cười đến mức không cầm nổi vô lăng…




Ngủ!



Ngày hôm sau, Trương Tiểu Kiếm đến công ty sớm, vẫn quy củ cũ, dọn dẹp sân bãi

một chút, chỉnh sửa bàn ghế khu đàm phán một chút. Dù sao cũng là rảnh rỗi,

người trẻ tuổi thôi, chịu khó chút nhất định sẽ không sai đúng không?



- Tiểu Kiếm, đến sớm vậy? – Vu tỷ từ xa nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm, lập tức

cười chào hỏi: - Quả nhiên mỗi ngày đều rất có nhiệt tình nhỉ.



- Chào buổi sáng, Vu tỷ! – Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng đáp lời: - Em tính

toán dù sao cũng không có việc gì, đến sớm chút cho ổn!



- Ừ, nhưng cũng đừng mệt quá đấy. – Vu tỷ gật đầu, nói: - Lát nữa nghỉ ngơi

chút đi, nhìn xem tư liệu.



- Vâng.



Dọn dẹp một lúc, sau đó Trương Tiểu Kiếm ngồi vào trong góc khu nghỉ ngơi bắt

đầu xem tư liệu.



Rất nhanh, các đồng nghiệp lần lượt đến công ty. Hai người Kim Khải Toàn Giang

Nghi Niên không bao lâu sau cũng đến đây, vừa thấy Trương Tiểu Kiếm liền chào

hỏi:



- Kiếm ca chào buổi sáng. Lại xem tư liệu à?



- Đúng rồi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Không có cách nào khác, cần cù bù

thông minh thôi, không thể so được với những thiên tài của trường đại học cao

cấp như các anh. Không cần cù chút chẳng phải là sẽ bị bỏ rơi thật xa sao?



- Xem cậu nói kìa. – Giang Nghi Niên cười nói: - Chúng tôi cũng không có khoa

trương như thế đâu, đều là người thường cả thôi.



Ba người vừa nói vừa cười tán gẫu một lúc, sau đó thấy Sở Phi vẻ mặt kỳ quái

đi tới.



- Ah, các cậu nhìn thấy Tô Mai không? – Sở Phi ngồi xuống, nhíu mày nói: - Đi

dạo một vòng đều không thấy cô ấy đâu cả, tôi còn đang tính bàn ít việc với cô

ấy nè.



- Tô Mai sao… - Trương Tiểu Kiếm vừa xem tư liệu vừa đáp: - Hôm qua cô ấy bị

trẹo chân, phỏng chừng mấy ngày nay đều không thể đi làm được.



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Sở Phi.”



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Giang Nghi Niên.”



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Kim Khải Toàn.”



Kỳ thật Trương Tiểu Kiếm cũng chỉ thuận miệng đáp lời một chút thôi, nhưng mà

điểm số khiếp sợ đó là cái quần què gì thế?



Có nhất thiết phải giật mình như thế không hả?!