Hệ Thống Cứu Vãn Nữ Thần (Bản Dịch)
Chương 29 : Thao tác như mãnh hổ(2)
Ngày đăng: 01:41 08/08/20
Nếu nhiệm vụ đã yêu cầu phải đả kích tâm hồn của Trần Đại Tráng, Vương Linh, vậy thì phải chơi hung ác một chút, huống hồ hắn cũng rất lâu không cảm nhận được tư vị tiêu tiền như rác của đại thiếu gia. . .
"Túi xách David, Hermes kiểu mới nhất a, người ta rất thích đó ~" Vương Linh nhìn thấy một cái túi xách hai mắt liền lập tức tỏa sáng, sau đó yêu thích không muốn rời mắt.
"Nữ sĩ, ánh mắt của ngài rất không tệ, đây là kiểu mới nhất vừa được đưa ra ở chương trình Paris Mùa Xuân, rất thích hợp với khí chất của ngài." Một nữ nhân viên tuổi trẻ của cửa hàng đi tới bên cạnh Vương Linh giới thiệu.
"Phải không? Ta cũng cảm thấy như vậy đấy." Vương Linh càng nhìn càng ưa thích, bắt đầu suy nghĩ nên làm như thế nào để Trần Đại Tráng bỏ tiền mua về, phải biết rằng cái túi này bán với giá 150 ngàn 8888 nguyên, mà cái túi xách đắt nhất mà Trần Đại Tráng mua cho nàng lúc trước chỉ là 20 ngàn.
(150 ngàn=496tr VND)
Trần Đại Tráng đoán được tâm tư của Vương Linh, nhịn không được ở trong lòng chửi một câu "đồ đàn bà phá của", cái túi xách này sắp bằng hai tháng thu nhập của hắn, nếu thật sự mua hắn sẽ cảm thấy đau lòng không dứt.
Nhưng hắn suy nghĩ kỹ một chút, nếu như hắn gọn gàng linh hoạt mua lại cái túi này, Tô Đồng có thể cảm thấy sợ hãi thán phục với thực lực kinh tế của hắn, sau đó chủ động dâng hiến yêu thương không?
Trong lúc nhất thời nội tâm của Trần Đại Tráng xoắn xuýt không thôi.
Ở một bên khác, Tô Đồng thậm chí không tới gần quầy hàng túi xách, nàng chỉ là hơi lộ vẻ thưởng thức nhìn mấy cái túi kia mà thôi, cho dù thật sự nhìn thấy cái mình thích cũng chỉ nhìn thêm một chút.
Cùng lúc đó, Lý Phong tiến vào khu mua sắm của hệ thống, đổi 2000 điểm tích lũy thành tiền Hoa Hạ.
(Hoa Hạ:cách gọi thời cổ của Trung Quốc)
Một giây đồng hồ sau, hắn liền nhận được tin nhắn tới từ ngân hàng: "Tài khoản ngân hàng số đuôi 9527 của ngài vào 14 giờ 38 phút đã nhận được 2 triệu nguyên, số dư trước mắt là 3,4 triệu nguyên."
"Hệ thống quả nhiên là trâu bò!" Hai mắt Lý Phong sáng lên, âm thầm tán thưởng một câu.
Tuy rằng hắn không biết số tiền này từ đâu mà đến, nhưng hắn không lo lắng sẽ bị ngân hàng coi là rửa tiền này nọ, đây chính là hệ thống, nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không được thì còn gì là vũ khí uy vũ bá khí nhất cửu thiên thập địa.
Ông cha nói câu mạnh vì gạo bạo vì tiền quả không sai, vừa có tiền Lý Phong liền cảm thấy hào khí ngập trời, hắn lập tức suy tư xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.
"Tiểu thư, cái màu đỏ này, cái màu trắng này còn có cái màu xanh lam này, à cả cái màu đen kia nữa, đây là những cái túi xách mà bạn gái của ta nhìn mười giây đồng hồ trở lên, phiền ngươi lấy cho ta mỗi thứ một cái."
"Đúng rồi, cái túi xách trên tay Vương tiểu thư này cũng không tệ lắm, thuận tiện lấy giúp ta một cái đi." Lý Phong chỉ trỏ vào kệ hàng một phen, sau đó lấy ra thẻ ngân hàng từ trong ngực trực tiếp quẹt thẻ tính tiền.
Tận đến khi máy tính tiền in ra hóa đơn, nhân viên cửa hàng vẫn còn cảm giác mình giống như đang nằm mơ, năm cái túi xách, hết thảy 660 ngàn 3996 nguyên, từ khi vào cửa hàng đến lúc tính tiền tuyệt đối không vượt qua 3 phút đồng hồ, khách hàng phóng khoáng giống Lý Phong đúng là lần đầu tiên nàng gặp phải!
(660 ngàn xấp xỉ hơn 2 tỷ vnd)
Nhưng vấn đề là, nàng vẫn cho rằng Trần Đại Tráng mới là loại khách hàng tiềm năng a, nhưng trên thực tế người có bề ngoài điểu ti như Lý Phong lại trực tiếp quẹt thẻ hơn 600 ngàn, mà Trần Đại Tráng có vẻ giàu có lại một mực xoắn xuýt!
Trần Đại Tráng đang xoắn xuýt chuyện có nên mua túi xách cho Vương Linh không cũng ngơ ngác, chuyện gì xảy ra? Chỉ bởi vì Tô Đồng nhìn hơn mười giây mà ngươi trực tiếp tính tiền, vậy mà lúc hỏi lương một năm thì ngươi gạt đi, có phải lương một năm của ta trong mắt ngươi chỉ là tiền tiêu vặt đúng không?
Vương Linh cũng ngơ ngác, không phải chứ. . . Ngươi nha, rõ ràng là một phú nhị đại, làm sao phải giả vờ khó coi như vậy, thích giả heo ăn thịt hổ à? Vấn đề là ta còn chưa bắt đầu cảm thấy ưu việt mà, tốt xấu gì ngươi cũng phải chờ Trần Đại Tráng mua cho ta cái túi xách đã a!
Tô Đồng thì càng khoa trương hơn, cả người như lọt vào trong sương mù, trong đầu đều là những ngôi sao nhỏ.
Nam nhân một lần xuất thủ là 660 ngàn này, thật sự là đồng nghiệp mới của nàng? Ngươi có tiền như vậy thì đi làm làm gì!
(điểu ti, phú nhị đại đã giải thích ở các chương trước nên mạn phép bỏ qua nhé các bác :v nếu không nhớ thì đề nghị các bác đọc lại :v)
"Túi xách David, Hermes kiểu mới nhất a, người ta rất thích đó ~" Vương Linh nhìn thấy một cái túi xách hai mắt liền lập tức tỏa sáng, sau đó yêu thích không muốn rời mắt.
"Nữ sĩ, ánh mắt của ngài rất không tệ, đây là kiểu mới nhất vừa được đưa ra ở chương trình Paris Mùa Xuân, rất thích hợp với khí chất của ngài." Một nữ nhân viên tuổi trẻ của cửa hàng đi tới bên cạnh Vương Linh giới thiệu.
"Phải không? Ta cũng cảm thấy như vậy đấy." Vương Linh càng nhìn càng ưa thích, bắt đầu suy nghĩ nên làm như thế nào để Trần Đại Tráng bỏ tiền mua về, phải biết rằng cái túi này bán với giá 150 ngàn 8888 nguyên, mà cái túi xách đắt nhất mà Trần Đại Tráng mua cho nàng lúc trước chỉ là 20 ngàn.
(150 ngàn=496tr VND)
Trần Đại Tráng đoán được tâm tư của Vương Linh, nhịn không được ở trong lòng chửi một câu "đồ đàn bà phá của", cái túi xách này sắp bằng hai tháng thu nhập của hắn, nếu thật sự mua hắn sẽ cảm thấy đau lòng không dứt.
Nhưng hắn suy nghĩ kỹ một chút, nếu như hắn gọn gàng linh hoạt mua lại cái túi này, Tô Đồng có thể cảm thấy sợ hãi thán phục với thực lực kinh tế của hắn, sau đó chủ động dâng hiến yêu thương không?
Trong lúc nhất thời nội tâm của Trần Đại Tráng xoắn xuýt không thôi.
Ở một bên khác, Tô Đồng thậm chí không tới gần quầy hàng túi xách, nàng chỉ là hơi lộ vẻ thưởng thức nhìn mấy cái túi kia mà thôi, cho dù thật sự nhìn thấy cái mình thích cũng chỉ nhìn thêm một chút.
Cùng lúc đó, Lý Phong tiến vào khu mua sắm của hệ thống, đổi 2000 điểm tích lũy thành tiền Hoa Hạ.
(Hoa Hạ:cách gọi thời cổ của Trung Quốc)
Một giây đồng hồ sau, hắn liền nhận được tin nhắn tới từ ngân hàng: "Tài khoản ngân hàng số đuôi 9527 của ngài vào 14 giờ 38 phút đã nhận được 2 triệu nguyên, số dư trước mắt là 3,4 triệu nguyên."
"Hệ thống quả nhiên là trâu bò!" Hai mắt Lý Phong sáng lên, âm thầm tán thưởng một câu.
Tuy rằng hắn không biết số tiền này từ đâu mà đến, nhưng hắn không lo lắng sẽ bị ngân hàng coi là rửa tiền này nọ, đây chính là hệ thống, nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không được thì còn gì là vũ khí uy vũ bá khí nhất cửu thiên thập địa.
Ông cha nói câu mạnh vì gạo bạo vì tiền quả không sai, vừa có tiền Lý Phong liền cảm thấy hào khí ngập trời, hắn lập tức suy tư xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.
"Tiểu thư, cái màu đỏ này, cái màu trắng này còn có cái màu xanh lam này, à cả cái màu đen kia nữa, đây là những cái túi xách mà bạn gái của ta nhìn mười giây đồng hồ trở lên, phiền ngươi lấy cho ta mỗi thứ một cái."
"Đúng rồi, cái túi xách trên tay Vương tiểu thư này cũng không tệ lắm, thuận tiện lấy giúp ta một cái đi." Lý Phong chỉ trỏ vào kệ hàng một phen, sau đó lấy ra thẻ ngân hàng từ trong ngực trực tiếp quẹt thẻ tính tiền.
Tận đến khi máy tính tiền in ra hóa đơn, nhân viên cửa hàng vẫn còn cảm giác mình giống như đang nằm mơ, năm cái túi xách, hết thảy 660 ngàn 3996 nguyên, từ khi vào cửa hàng đến lúc tính tiền tuyệt đối không vượt qua 3 phút đồng hồ, khách hàng phóng khoáng giống Lý Phong đúng là lần đầu tiên nàng gặp phải!
(660 ngàn xấp xỉ hơn 2 tỷ vnd)
Nhưng vấn đề là, nàng vẫn cho rằng Trần Đại Tráng mới là loại khách hàng tiềm năng a, nhưng trên thực tế người có bề ngoài điểu ti như Lý Phong lại trực tiếp quẹt thẻ hơn 600 ngàn, mà Trần Đại Tráng có vẻ giàu có lại một mực xoắn xuýt!
Trần Đại Tráng đang xoắn xuýt chuyện có nên mua túi xách cho Vương Linh không cũng ngơ ngác, chuyện gì xảy ra? Chỉ bởi vì Tô Đồng nhìn hơn mười giây mà ngươi trực tiếp tính tiền, vậy mà lúc hỏi lương một năm thì ngươi gạt đi, có phải lương một năm của ta trong mắt ngươi chỉ là tiền tiêu vặt đúng không?
Vương Linh cũng ngơ ngác, không phải chứ. . . Ngươi nha, rõ ràng là một phú nhị đại, làm sao phải giả vờ khó coi như vậy, thích giả heo ăn thịt hổ à? Vấn đề là ta còn chưa bắt đầu cảm thấy ưu việt mà, tốt xấu gì ngươi cũng phải chờ Trần Đại Tráng mua cho ta cái túi xách đã a!
Tô Đồng thì càng khoa trương hơn, cả người như lọt vào trong sương mù, trong đầu đều là những ngôi sao nhỏ.
Nam nhân một lần xuất thủ là 660 ngàn này, thật sự là đồng nghiệp mới của nàng? Ngươi có tiền như vậy thì đi làm làm gì!
(điểu ti, phú nhị đại đã giải thích ở các chương trước nên mạn phép bỏ qua nhé các bác :v nếu không nhớ thì đề nghị các bác đọc lại :v)