Hệ Thống Cứu Vãn Nữ Thần (Bản Dịch)
Chương 30 : Ta năm ngoái từng mua đồng hồ
Ngày đăng: 01:42 08/08/20
Lý Phong chú ý tới tâm tình biến hóa của mấy người Tô Đồng, trong lòng mặc dù vui vẻ nhưng không biểu hiện ra ngoài, dù nói thế nào hắn đã từng là con nhà giàu, chút định lực này vẫn là có.
Nhưng làm cho Lý Phong nghi hoặc là, rõ ràng hắn đã hung hăng đả kích Vương Linh cùng Trần Đại Tráng, vì sao hệ thống còn chưa đưa ra nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành?
"Chẳng lẽ là đả kích còn chưa đủ?" Lý Phong sờ cằm trầm ngâm một phen, cảm thấy cái này rất có thể, đã như vậy, hắn cứ chơi hung ác thêm một chút.
"David tiên sinh, Vương tiểu thư hình như rất ưa thích cái túi xách kia a, ngươi không định mua lại cho cô ấy sao?" Lý Phong tiếp nhận cái bọc đã được bỏ vào năm cái túi xách, tiếp theo hỏi.
"Ừm. . . Cái này. . . Khụ khụ." Trần Đại Tráng gượng cười vài tiếng, không nói muốn mua túi xách cho Vương Linh.
Mua? Mua cái rắm a, nếu như Lý Phong chưa quẹt thẻ hắn nói không chừng còn vì làm Tô Đồng cảm động mà mua cái túi xách kia, nhưng bây giờ Lý Phong một hơi bỏ ra 600 ngàn, hắn mua thì có ý nghĩa gì sao? Tự làm trò cười mà thôi!
"Lão công ~ người ta rất ưa thích cái túi xách này mà ~" Vương Linh tuy bị Lý Phong đả kích, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ dự định, có cái túi xách này, nàng sẽ được khoe khoang với các bằng hữu thật lâu a!
"Tiểu Linh, cái túi xách này không xứng với khí chất của ngươi, đợi hôm khác khi ta ra nước ngoài công tác, ta sẽ mua cho ngươi một cái túi Hermes phiên bản giới hạn số lượng." Trần Đại Tráng bẽo má của Vương Linh, ôn nhu an ủi.
"Thật sao?" Vương Linh nửa tin nửa ngờ, trong ấn tượng của nàng, Trần Đại Tráng hình như không hào phóng như vậy bao giờ. . .
"Đương nhiên là thật, ta mà lừa ngươi thì ta làm tiểu cẩu." Trần Đại Tráng búng nhẹ cái mũi Vương Linh, tiếp theo lấy một tay ôm nàng vào trong ngực.
Hắn hiện tại chỉ là muốn biểu hiện ra bên ngoài một chút, không phải chỉ là 660 ngàn sao? Cũng chỉ là hơn nửa năm thu nhập của hắn. . .mà thôi, sao mà không mua nổi, hừ!
"David tiên sinh quả nhiên rất yêu Vương tiểu thư, ta còn muốn đi mua cho Tô Đồng một lễ vật nữa, các ngươi còn muốn đi theo không?" Nhìn thấy bộ dáng của Trần Đại Tráng, Lý Phong biết đả kích với tên này xác thực chưa đủ nghiêm trọng.
Bất quá không vấn đề, chỉ cần hắn dám tiếp tục theo, mình kiểu gì cũng có biện pháp đả kích hắn đến mức phải hoài nghi nhân sinh!
"Cái này. . ." Trần Đại Tráng nhất thời do dự bất định, nếu như Lý Phong tiếp tục xuất thủ xa xỉ, hắn đi theo chẳng phải là tự tìm cục tức? Nhưng nếu như không đi theo, lại giống như mình sợ Lý Phong vậy. . .
"Lão công, cùng nhau đi đi, người ta còn chưa được đi dạo đủ mà? ~" Vương Linh không cam tâm cứ như vậy mà bại bởi Tô Đồng, hơn nữa nàng cũng đã nghĩ rõ ràng, số tiền này có thể là tiền mà người nhà cho Lý Phong để hắn mua nhà mà?
Hơn nữa, mua túi rồi trong thời gian cùng ngày còn có thể trả lại, một hơi bỏ ra 600 ngàn cũng không thể nói quá nhiều, tóm lại một câu, Vương Linh không tin Lý Phong là kẻ có tiền!
"Cũng tốt, vậy chúng ta cùng nhau dạo chơi." Trần Đại Tráng trầm tư một chút, sau đó cắn răng nói.
"Vậy thì đi thôi." Lý Phong cười lớn, lôi kéo Tô Đồng ra khỏi cửa hàng Hermes.
"Lý Phong, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Sau khi kéo giãn khoảng cách với Vương Linh, Trần Đại Tráng ra 1 đoạn khá xa, Tô Đồng rốt cục nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
"Shopping a, nữ nhân các ngươi không phải chỉ thích cái này sao?" Lý Phong làm bộ không hiểu gì nói.
"Nữ nhân chúng ta ưa thích làm rất nhiều chuyện ~ ơ, mà ta đang hỏi ngươi. . . Ngươi tại sao phải làm như vậy." Tô Đồng trợn mắt lên lườm hắn một cái, có chút bất đắc dĩ nói.
Lý Phong có phải là có hiểu lầm gì với nữ nhân không? Nữ nhân đúng là thích mua sắm, nhưng cũng không phải chỉ biết mua mua mua, nữ nhân còn có rất nhiều chuyện ưa thích làm a, tỉ như du lịch, xem phim, nói chuyện yêu đương. . .
"Bởi vì cao hứng a, thế mà cũng hỏi." Lý Phong cũng trợn mắt lên nhìn nàng, ra vẻ đương nhiên nói.
Tô Đồng: ". . ."
Tốt a, lý do này xác thực rất hay rất xảo diệu, làm cho nàng vô lực phản bác.
Rất nhanh, Lý Phong lôi kéo Tô Đồng đi vào một cửa hàng chuyên bán Vacheron Constantin.
"Tô Đồng, cái đồng hồ này không tệ, ngươi thích không?" Sau một phen chọn lựa, Lý Phong nhìn trúng một cái đồng hồ cho nữ.
Tô Đồng đưa mắt nhìn sang, phát hiện ánh mắt Lý Phong quả thật không tệ, nàng cũng rất ưa thích, nhưng nhìn thấy giá bán của cái đồng hồ này, nàng lập tức chối bỏ tâm tình ưa thích của mình.
Ta XXX, tận 1,68 triệu, dù là bán nàng đi cũng mua không nổi a!
"Bỏ đi, ta có chút mệt mỏi, chúng ta trở về nhé." Tô Đồng thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói.
Nàng đã đoán được Lý Phong muốn làm gì, nhưng nàng không có khả năng để Lý Phong mua cái đồng hồ này, dù là năm cái túi xách vừa rồi nàng cũng dự định khuyên Lý Phong trả lại.
Chỉ vì tranh giành chút thể diện mà ném ra ngoài cửa sổ hơn 100 ngàn thậm chí 1, 2 triệu, thật sự đáng giá sao? Chí ít nàng cảm thấy không đáng.
Trần Đại Tráng cùng Vương Linh ở một bên cũng liếc nhau, bọn họ đều có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Nhưng làm cho Lý Phong nghi hoặc là, rõ ràng hắn đã hung hăng đả kích Vương Linh cùng Trần Đại Tráng, vì sao hệ thống còn chưa đưa ra nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành?
"Chẳng lẽ là đả kích còn chưa đủ?" Lý Phong sờ cằm trầm ngâm một phen, cảm thấy cái này rất có thể, đã như vậy, hắn cứ chơi hung ác thêm một chút.
"David tiên sinh, Vương tiểu thư hình như rất ưa thích cái túi xách kia a, ngươi không định mua lại cho cô ấy sao?" Lý Phong tiếp nhận cái bọc đã được bỏ vào năm cái túi xách, tiếp theo hỏi.
"Ừm. . . Cái này. . . Khụ khụ." Trần Đại Tráng gượng cười vài tiếng, không nói muốn mua túi xách cho Vương Linh.
Mua? Mua cái rắm a, nếu như Lý Phong chưa quẹt thẻ hắn nói không chừng còn vì làm Tô Đồng cảm động mà mua cái túi xách kia, nhưng bây giờ Lý Phong một hơi bỏ ra 600 ngàn, hắn mua thì có ý nghĩa gì sao? Tự làm trò cười mà thôi!
"Lão công ~ người ta rất ưa thích cái túi xách này mà ~" Vương Linh tuy bị Lý Phong đả kích, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ dự định, có cái túi xách này, nàng sẽ được khoe khoang với các bằng hữu thật lâu a!
"Tiểu Linh, cái túi xách này không xứng với khí chất của ngươi, đợi hôm khác khi ta ra nước ngoài công tác, ta sẽ mua cho ngươi một cái túi Hermes phiên bản giới hạn số lượng." Trần Đại Tráng bẽo má của Vương Linh, ôn nhu an ủi.
"Thật sao?" Vương Linh nửa tin nửa ngờ, trong ấn tượng của nàng, Trần Đại Tráng hình như không hào phóng như vậy bao giờ. . .
"Đương nhiên là thật, ta mà lừa ngươi thì ta làm tiểu cẩu." Trần Đại Tráng búng nhẹ cái mũi Vương Linh, tiếp theo lấy một tay ôm nàng vào trong ngực.
Hắn hiện tại chỉ là muốn biểu hiện ra bên ngoài một chút, không phải chỉ là 660 ngàn sao? Cũng chỉ là hơn nửa năm thu nhập của hắn. . .mà thôi, sao mà không mua nổi, hừ!
"David tiên sinh quả nhiên rất yêu Vương tiểu thư, ta còn muốn đi mua cho Tô Đồng một lễ vật nữa, các ngươi còn muốn đi theo không?" Nhìn thấy bộ dáng của Trần Đại Tráng, Lý Phong biết đả kích với tên này xác thực chưa đủ nghiêm trọng.
Bất quá không vấn đề, chỉ cần hắn dám tiếp tục theo, mình kiểu gì cũng có biện pháp đả kích hắn đến mức phải hoài nghi nhân sinh!
"Cái này. . ." Trần Đại Tráng nhất thời do dự bất định, nếu như Lý Phong tiếp tục xuất thủ xa xỉ, hắn đi theo chẳng phải là tự tìm cục tức? Nhưng nếu như không đi theo, lại giống như mình sợ Lý Phong vậy. . .
"Lão công, cùng nhau đi đi, người ta còn chưa được đi dạo đủ mà? ~" Vương Linh không cam tâm cứ như vậy mà bại bởi Tô Đồng, hơn nữa nàng cũng đã nghĩ rõ ràng, số tiền này có thể là tiền mà người nhà cho Lý Phong để hắn mua nhà mà?
Hơn nữa, mua túi rồi trong thời gian cùng ngày còn có thể trả lại, một hơi bỏ ra 600 ngàn cũng không thể nói quá nhiều, tóm lại một câu, Vương Linh không tin Lý Phong là kẻ có tiền!
"Cũng tốt, vậy chúng ta cùng nhau dạo chơi." Trần Đại Tráng trầm tư một chút, sau đó cắn răng nói.
"Vậy thì đi thôi." Lý Phong cười lớn, lôi kéo Tô Đồng ra khỏi cửa hàng Hermes.
"Lý Phong, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Sau khi kéo giãn khoảng cách với Vương Linh, Trần Đại Tráng ra 1 đoạn khá xa, Tô Đồng rốt cục nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
"Shopping a, nữ nhân các ngươi không phải chỉ thích cái này sao?" Lý Phong làm bộ không hiểu gì nói.
"Nữ nhân chúng ta ưa thích làm rất nhiều chuyện ~ ơ, mà ta đang hỏi ngươi. . . Ngươi tại sao phải làm như vậy." Tô Đồng trợn mắt lên lườm hắn một cái, có chút bất đắc dĩ nói.
Lý Phong có phải là có hiểu lầm gì với nữ nhân không? Nữ nhân đúng là thích mua sắm, nhưng cũng không phải chỉ biết mua mua mua, nữ nhân còn có rất nhiều chuyện ưa thích làm a, tỉ như du lịch, xem phim, nói chuyện yêu đương. . .
"Bởi vì cao hứng a, thế mà cũng hỏi." Lý Phong cũng trợn mắt lên nhìn nàng, ra vẻ đương nhiên nói.
Tô Đồng: ". . ."
Tốt a, lý do này xác thực rất hay rất xảo diệu, làm cho nàng vô lực phản bác.
Rất nhanh, Lý Phong lôi kéo Tô Đồng đi vào một cửa hàng chuyên bán Vacheron Constantin.
"Tô Đồng, cái đồng hồ này không tệ, ngươi thích không?" Sau một phen chọn lựa, Lý Phong nhìn trúng một cái đồng hồ cho nữ.
Tô Đồng đưa mắt nhìn sang, phát hiện ánh mắt Lý Phong quả thật không tệ, nàng cũng rất ưa thích, nhưng nhìn thấy giá bán của cái đồng hồ này, nàng lập tức chối bỏ tâm tình ưa thích của mình.
Ta XXX, tận 1,68 triệu, dù là bán nàng đi cũng mua không nổi a!
"Bỏ đi, ta có chút mệt mỏi, chúng ta trở về nhé." Tô Đồng thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói.
Nàng đã đoán được Lý Phong muốn làm gì, nhưng nàng không có khả năng để Lý Phong mua cái đồng hồ này, dù là năm cái túi xách vừa rồi nàng cũng dự định khuyên Lý Phong trả lại.
Chỉ vì tranh giành chút thể diện mà ném ra ngoài cửa sổ hơn 100 ngàn thậm chí 1, 2 triệu, thật sự đáng giá sao? Chí ít nàng cảm thấy không đáng.
Trần Đại Tráng cùng Vương Linh ở một bên cũng liếc nhau, bọn họ đều có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.