Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 280 : Mãnh hổ nhập thể

Ngày đăng: 16:50 19/04/20


Nhìn một mặt khó tin Cụ Tiến, Triệu Vô Cực cười gằn nói:



“thứ ngươi không ngờ còn nhiều lắm!”



Triệu Vô Cực lời vừa ra Cụ Tiến liền cảm giác được không ổn. Trong lòng hắn nguy hiểm cảnh báo lập tức kéo vang lên.



Hắn lúc này đứng trước mặt Triệu Vô Cực cách hắn khoảng cách cũng không xa nếu Triệu Vô Cực muốn tấn công hắn hoàn toàn không hề có khó khăn gì.



Lúc nãy Cụ Tiến chính là dồn sức đánh, nhưng sau đó không thể công phá phòng thủ của Triệu Vô Cực bởi vậy trở nên tuyệt vọng ngẩn người đứng ở đó mà không chú ý giữ khoảng cách giữa hai người, bởi vậy Triệu Vô Cực lúc này mới có thể nhân cơ hội phản công.



Chỉ thấy trên màu tím phản đạn khí của Triệu Vô Cực lúc này tử quang đại thịnh, sau đó một luồng kinh khủng nội công lập tức bùng nổ bắn tung tóe mà ra.



Luồng nội công này vừa bắn ngược mà ra liền như một dòng nước lũ cuốn ngược lấy Cụ Tiến khiến hắn bay ngược về phía sau thổ ra một ngụm huyết. Cụ Tiến ở trong giòng nước lũ này hoàn toàn không có sức phản kháng gì chỉ có thể sáng lên cương khí hộ thân bảo vệ bản thân. 



Hắn lúc này vô lực giống như một cái phàm nhân đứng trước thiên nhiên tai họa, vô cùng nhỏ bé yếu đuối bị dòng lũ cuốn trôi.



Cụ Tiến lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại trạng thái chiến đấu, hắn dùng ánh mắt tức giận như muốn giết người nhìn lấy Triệu Vô Cực, nghiến răng nghiến lợi.



Triệu Vô Cực hóa giải Tử hà phản đạn khí lá chắn, đứng tại chỗ cười nhạt nói:



“ Tử Hà phản đạn khí của ta không chỉ có siêu cường sức mạnh phòng ngự mà còn không ngừng hấp thu lực tấn công của ngươi. Mỗi lần ngươi tấn công mà không thể công phá phòng thủ của nó, Tử Hà phản đạn khí đều hấp thu dư thừa năng lượng, tích lũy nó, sau đó trong một lần bộc phát tấn công ngươi. Nếu năng lượng không đủ to lớn, ta hoàn toàn có thể dùng sức mạnh của bản thân để bổ sung. Thế nào, chiêu này của ta có được không?”



Triệu Vô Cực giống như cười mà không phải cười nhìn lấy Cụ Tiến, Cụ Tiến không đáp lời hắn mà chỉ tranh thủ vận công điều dưỡng thương thế của bản thân, chuẩn bị bất cứ lúc nào trở lại chiến đấu.




Chỉ trong chốc lát, cả khí thế của hắn đã so với trước đây gần như gấp đôi, Triệu Vô Cực cảm thấy sự tình có chút không ổn.



Cụ Tiến ánh mắt đỏ chót dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo điên cuồn nhìn về phía Triệu Vô Cực phong ma cười to nói:



“ Tiểu tử, ngươi thật may mắn cũng thật bất hạnh mới được chứng kiến chiêu thức này của ta. Mãnh hổ xao sơn quyền của ta là trước đây là một cái cơ duyên xảo hợp mới đạt được, sức mạnh của nó đương nhiên không chỉ có một chút như vậy. 



Nó sức mạnh không phải ở chiêu thức hay cấp bậc võ công, mà chính là môn võ công này có thể sử dụng một giọt tinh huyết của hổ loại yêu thú luyện hóa, mở ra một thức bùng nổ sức mạnh chính là Mãnh hổ nhập thể. Nó hoàn toàn đã không còn là đơn thuần giang hồ võ học nữa mà đã siêu việt giang hồ võ học thủ đoạn rồi.



Tuy ta mở ra hình thức này sẽ vô cùng thị huyết hiếu sát, đầu óc cũng không tốt dùng nhưng bù lại sức mạnh cùng tốc độ đều sẽ được cường hóa cực lớn, ngươi chắc chắn không thể nào là đối thủ của ta. Hôm nay, ngươi nhất định phải chết! A ha ha ha!”



Cụ Tiến điên cuồng cười to, trong mắt màu đen đồng tử lúc này đã bị màu đỏ thay thế, tràn ngập một vẻ điêm cuồng cùng giết chóc khát vọng.



Trong miệng hắn thì không ngừng phát ra từng tiếng cười khàn khàn khó nghe vô cùng khiến Triệu Vô Cực không tự chủ được rùng mình một cái.



Triệu Vô Cực sắc mặt trầm trọng nhìn lấy Cụ Tiến, đối phương nói quả không sai, chiêu này chính là mãnh hổ nhập thể. Trên mặt hắn lúc này một đôi mắt đỏ như máu, tràn đầy lệ khí cùng khát máu của dã thú, khuôn mặt cũng đã hiện lê một ít lông vàng cùng mấy đường màu đen hình xăm.



Cơ thể phồng lên một vòng, cánh tay thô to và dai hơn, móng tay lấp lóe sắc bén quang mang trông vô cùng đáng sợ.



Triệu Vô Cực cũng không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, liệu hắn có thể thắng được sao? Nếu không thắng được, vậy hắn có thể chạy được sao? Chạy thoát sao?



Không ngừng có từng phương án được Triệu Vô Cực đặt ra trong đầu, nhưng Cụ Tiến cũng không hề muốn cho hắn thờ gian suy nghĩ, như là một con mãnh hổ vung trảo xông tới chém giết hắn.