Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 370 : Kiếm ma chết!
Ngày đăng: 16:51 19/04/20
Triệu Vô Cực nhìn về phía Kiếm ma, Kiếm ma cũng dùng ánh mắt tràn đầy bạo ngược chi ý nhìn về phía hắn.
Triệu Vô Cực nhẹ giọng nói:
“ ta lúc nãy đã nhận ra ngươi trạng thái bất thường không giống như lúc trước mạnh mẽ như vậy, không ngờ ngươi lại bị thương nặng đến mức này? Là ai có thể khiến cho ngươi đường đường là giang hồ nghe danh đã sợ mất mật Kiếm ma rơi đến mức độ này?”
Kiếm ma trên khuôn mặt bởi vì tức giận cùng đau đớn mà vặn vẹo gằn từng chữ nói:
“ nếu không phải cách đây một năm ta bị nội thương chưa lành, ngươi giờ khắc này đã là một cái xác chết!”
Triệu Vô Cực lạnh mặt nói:
“ trên đời này làm gì có cái nếu như! Lúc đấy nếu ta không cùng ngươi lộ ra vật kia ngươi cùng ta có thể gặp nhau, sau đó kết thù sao? Vừa rồi một chiêu ta cũng là dự định tặng cho ngươi một cái bất ngờ, không ngờ ngươi tự bạo cương khí khiến ta cũng bị thương không nhẹ.
Ngươi cũng nên may mắn Mị nhi đã mất đi sức chiến đấu nếu không hai chúng ta tổ chức đòn hợp công ngươi cũng chưa chắc có thể đỡ nổi.
Chiến đấu, cũng nên kết thúc rồi!”
Triệu Vô Cực trong tay lập tức xuất hiện một cái phi châm, hắn cố gắng vận công, Niêm Hoa Chỉ phát động bũng mạnh một cái.
Phi châm màu đen lóe lên lạnh sâm sâm quang mang phá không bay tới, mang theo một cái cực kì bé nhỏ không thể nghe thấy tiếng phá phong âm thanh.
Kiếm ma ánh mắt trợn to. Hắn có thể rõ ràng thấy được cái kia phi châm đang hướng bản thân mình bay tới, tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Hắn muốn tránh nhưng lại không thể tránh nổi, cơ thể của hắn đang không ngừng run lẩy bẩy, ánh mắt của hắn tuy có thể tinh chuẩn nhìn thấy lóe lên hắc mang phi châm bóng mờ nhưng hắn lại không thể điều khiển được cơ thể của mình.
Phốc!
Kiếm ma ánh mắt trợn to, Triệu Vô Cực phi châm lập tức nhanh như chớp xuyên thủng đầu lâu của hắn, ở trên mi tâm để lại một cái lỗ máu cực nhỏ, có máu tươi đang dần dần từ đó rỉ ra.
Hắn cũng không thèm nhìn nhiều, lập tức đút kiếm vào vỏ sau đó treo ở sau lưng.
Bế lên Tiếu Mị Mị, Triệu Vô Cực nhanh chóng trở lại Thiên Vân Thành.
Triệu Vô Cực vừa đi, ở trong một góc tối, một bóng hình xinh đẹp cũng xuất hiện.
Nàng ở đây đã lâu, đã xem hết trận chiến từ đầu đến cuối, người này không ai khác chính là Yên Vũ.
Yên Vũ nhìn Triệu Vô Cực bóng lưng đi xa, thở dài thăm thẳm.
Kia chính là người đang chờ đợi hắn trở về sao? Quả nhiên thiếu niên anh hùng, mỹ nhân như ngọc, xứng đôi vừa lứa.
Nàng tuy xinh đẹp vô cùng, nhưng cùng đối phương so ra, vẫn còn kém một chút.
Thảo nào, Triệu Vô Cực lại từ chối nàng! Có cỡ kia xinh đẹp như là vưu vật nữ nhân, hắn còn cần đến nàng cái này lớn tuổi nữ nhân sao?
Nàng năm nay đã ngoài hai mươi, so với Tiếu Mị Mị còn lớn hơn mấy tuổi, thật không thể cùng đối phương đọ sức.
Yên Vũ trong lòng buồn rầu, nhưng không thể không chấp nhận sự thật, nàng cùng Triệu Vô Cực đã không có khả năng.
Sự kiện lần này cũng xem như có cái chung kết, nàng cũng thuận lợi hoàn thành một cái sinh ý.
Nhưng vì đám kia sát thủ cũng không phải ra tay gì, nàng có thể ở bên trong chiết khấu bớt đi rất nhiều tiền thưởng, bọn hắn ngồi không cũng có tiền đương nhiên là sẽ không có cái gì không hài lòng.
Ra lệnh thu quân, Yên Vũ ánh mắt có chút mờ mịt vô phương, chẳng lẽ nàng đến cuối cùng vẫn chỉ có thể làm một cái đường chủ, sống vậy đến già hay sao? Nàng còn có thể gặp được một người xuất sắc như là Triệu Vô Cực hay sao?
Câu hỏi này nàng cũng không có câu trả lời, cơ hội chỉ tới một lần, bỏ lỡ, vậy liền mất đi!