Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Chương 15 : Chuyện đầu tiên mỗi buổi sáng là...
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Dịch giả: Đường Huyền Trang
Võ giả ở thành Cửu Hoa rất nổi tiếng!
Cho nên mới có câu:
Giang nam mỹ tửu đấu thập thiên,
Cửu hoa vũ dũng đa tráng niên.
Tương phùng ý khí vi quân ẩm,
Hệ mã cao lâu thùy liễu biên.
( Dịch:... Các bác tự hiểu, chứ em thì hiểu rồi "pác man")
Hình ảnh được miêu tả trong đó chính là võ giả của thành Cửu Hoa!
Vân Sơn tửu quán.
Quán rượu như này có thể thấy khắp thành Cửu Hoa, mặc dù không nổi tiếng lắm, nhưng hơn được cái giá rẻ, phần lớn võ giả mỗi khi có gì tốt, đều mời mẫy vị hảo hữu tới đây uống thoải mái, ngồi bốc phét chém gió, cũng coi như vui vẻ.
Võ giả như Lương Thạch, mặc dù không gia nhập bất kỳ thế lực nào, nhưng được cái thực lực mạnh, nên không thiếu mấy hảo hữu chung chí hướng.
- Lương huynh! Đến! Cạn!
Trong bàn rượu, mấy người uống một hơi cạn chét rượu, thể hiện ra phong độ hào sảng.
- Không biết mấy ngày nay, ở khu vực Cửu Hoa này có chuyện đại sự gì phát sinh không?
Một trung niên để râu dê tầm 40 tuổi, đeo trường đao sau lưng, mở miệng nói:
- Ở trong thành Cửu Hoa mấy hôm nay, làm thanh trảm đao của ta cũng muốn rỉ sét cả rồi!
- Ha ha, đúng là như thế!
Một hán tử râu quai nón nói:
- Lần này Lương huynh đệ gọi chúng ta đến đây, không biết có chuyện gì khó xử? Hay là... có sinh ý gì?
Hắn vỗ ngực, lớn tiếng nói:
- Có chuyện gì, cứ nói với ca ca một tiếng, mấy huynh đệ chúng ta, không cần phải khách khí!
Lương Thạch lại kính mấy người một chén rượu, cười nói:
- Hai vị đừng hiểu lầm, hôm nay Lương Thạch triệu tập hai vị đến đây là có một chuyện muốn nói cho các vị.
- Chuyện tốt?
- Là chuyện tốt!
Dứt lời, hắn nói với hai người về Resident Evil...
- Chuyện tốt?
Nghe thấy hai chữ này, những võ giả xung quanh đều đưa tai lên hóng.
- Quán này... Làm sao lại chưa mở cửa?
Lương Thạch cười khổ:
- Ta cũng không biết, lúc ta đến đã như vậy...
- Thật là xúi quẩy!
Người có râu quai nón chống tay nói:
- Theo ta thì cứ lấy búa đập cái tiệm nát này ra.
- Ngô đại ca, đừng xúc động!
Lương Thạch vội giữ chặt hắn, Ngô Sơn này tính tình nóng nảy, nếu một lời không hợp có thể hắn thật sự sẽ đập cái cửa tiệm này luôn.
----------------
Đúng là chưa mở cửa, bời vì Phương Khải bây giờ mới rời giường.
Lắc cái đầu đang còn cảm thấy chóng mặt, Phương Khải quay lại nhìn:
- Ủa? Mập mạp đâu? Hình như ta mơ mơ màng màng nghe thấy...
Hắn chợt nhớ tới, lúc còn chưa tỉnh ngủ, có người nói là phải đến Lăng Vân học phủ thì phải?
Hắn cùng lười để ý, chỉ là nhìn thời gian, vậy mà đã sắp đến 9 giờ rồi?
Hắn vội vàng mặc quần áo, súc miệng rửa mặt, tất cả cũng tốn mất 20 phút.
Lúc này hắn mới đi xuống lầu, mở cửa ra.
Vừa mở cửa, đã nhìn thấy mấy gương mặt sắp biến thành màu đen.
- Các ngươi... Tới sớm thế?
Phương Khải thấy 5,6 người đứng ngoài cửa, có chút không kịp phản ứng.
- Sớm?!
Sắc mặt mọi người càng thêm đen.
- Ngươi chính là chủ quán này?
Trung niên có râu quai nón đứng trước mặt Phương Khải, hai mắt nheo lại, lộ ra ánh mắt hung ác.
- Là ta.
Phương Khải không hiểu, mình nào có đắc tội hắn, làm sao lại như hung thần ác sát thế?
- Ngô đại ca! Chúng ta... Chơi trò chơi trước! Chơi trò chơi trước!
Lương Thạch vội ngắn lại, mở miệng nói.
- Tính tình Ngô huynh tương đối thẳng thắn, chủ quán chớ trách, chúng ta vào cửa hàng rồi nói chuyện.