Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 14 : Quán nét không phục vụ thông đêm

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Dịch giả: Đường Huyền Trang



Vừa rồi Phương Khải vì phân tâm nói chuyện với bọn họ mới không thể không lãng phí hai viên đạn.



Việc Phương Khải dùng dao giết Hunter đã khiến mấy người rung động mạnh, nếu như nói lúc trước mấy người còn không quan tâm, thì bây giờ mấy người đã coi Phương Khải như thần mà cúng bái, làm sao còn dám lắm miệng?



Mấy người chỉ biết im lặng mà đứng đằng sau quan sát.



Phương Khải càng xâm nhập vào sâu thì gặp quái vật càng nhiều, ngay cả mấy người quan sát phía sau cũng cảm thấy áp lực.



Nhìn một con Hunter lại nằm xuống dưới chân Phương Khải, trong lòng mấy người mới có chút lòng tin, thấp thỏm nghĩ: "Chủ quán mạnh như vậy, chắc là không có nguy hiểm gì đâu..."



- Nhưng quái vật này xuất hiện như thế nào?



Giờ phút này bọn hắn cực kỳ muốn biết, kẻ cầm đầu tạo lên tất cả chuyện này là ai, còn con đường của nhân vật chính sẽ đi về đâu.



Đối với bọn hắn, bộ trò chơi này vô cùng bí ẩn, bên trong Arklay tràn đầy quái vật, cùng với việc trước khi chết bọn nó lưu lại vài câu nói, càng tăng thêm độ bí ẩn cho trò chơi này. Còn bây giờ, bọn hắn xem Phương Khải chơi, tìm thấy hết người này đến người khác của tiểu B bị mất tích, tụ hợp với đồng đội của mình, làm cho nhiệt huyết của bọn hắn sôi trào.



Đây quả là anh hùng! Một người phá hết tất cả mê chướng, loại bỏ vô vàn trở ngại, phá vỡ tất cả âm mưu của kẻ thù!



- Không lâu nữa, ta cũng sẽ cứu từng đồng đội ra! Sau đó đem âm mưu của kẻ thù đập nát!



Mấy người đứng sau lưng Phương Khải bành trướng cảm xúc, chỉ hận người chơi bây giờ không phải là mình!



Mà lúc này, bọn hắn cảm thấy chân tướng đã đến rất gần! Bọn hắn không thể chờ được nữa, rất muốn biết kịch bản của Resident Evil là gì! Bọn hắn lại càng muốn biết, kết cục của nhân vật chính và các đội viên là gì!



- Các ngươi thử đoán chủ quán bao nhiêu cấp.



Lâm Thiệu nhỏ giọng hỏi.



- Đoán chừng khoảng 10 cấp.



Hứa Lạc suy nghĩ, mình cũng 5 cấp, hẳn là chủ quán sẽ cao hơn mình mấy cấp mới đúng.



- Ta thấy không chỉ vậy.



Tống Thanh Phong lắc đầu.



- Xem ra cũng phải 10 cấp trở lên.



- Các ngươi xem, làm sao chủ quán lại cầm súng?!



Hai người đứng sau lưng Phương Khải nghị luận, bọn hắn thấy bước chân Phương Khải có chút chần chừ, sau đó trực tiếp lấy súng từ trong ba lô sau lưng ra.



- Chủ quán muốn làm gì?



Hunter đều có thể dùng dao giết, làm sao chủ quán lại chủ động lấy súng ra?



Bên trong Arklay này còn có gì có thể uy hiếp được hắn?



Zombie? Chó Zombie?



Tuyệt đối không có khả năng!



- Chắc có lẽ là sắp nhìn thấy hắc thủ đứng phía sau?



Khắp nơi bên trong tòa nhà Arklay này tràn ngập quái vật và cơ quan, mặc dù không ngừng ngăn cản mọi người tiếp cận sự thật, nhưng bọn hắn cũng biết được, sự thật đã sắp sửa được tiết lộ!



Người chơi lúc đầu chỉ ở đây tìm kiếm đội viên, để cho người mới chơi có thể dễ dàng hiểu được tác phẩm này. Như là bọn người Tống Thanh Phong, bọn hắn rất nhanh có thể nhập vào nhân vật bên trong kịch bản.



Nhưng càng thăm dò, thì càng thấy nhiều bí ẩn, rốt cuộc ai là người thiết kế tòa Arklay này, những quái vật này đến từ đâu, tại sao bọn chúng lại tồn tại? Bốn chữ Resident Evil này hàm chứa ý nghĩa gì, đều không biết.




Lâm Thiệu cười ha ha một tiếng, hắn đã sớm quên mất việc mình lúc trước cũng bị zombie dọa cho mặt như màu đất.



- Ta thấy, vẫn là mấy con quái vật mà chủ quán giết mới kinh khủng.



Mấy người vừa đi vừa nghị luận:



- Hình như gọi là... Hunter thì phải? Quả thật quá lợi hại! Bộ dáng zombie chỉ dọa người, căn bản không thể so với Hunter được.



- Còn nữa, Zombie là người biến thành! Không biết Hunter là cái gì biến thành.



- Thật ra ta không quan tâm mấy cái này, ta chỉ hâm mộ nữ sinh kia.



Hứa Lạc phàn nàn nói:



- Quá không công bằng! Các ngươi có nhớ thanh Shotgun kia không? Chúng ta bị cơ quan đè chết bao nhiêu lần? Dùng mọi biên pháp mà không lấy được. Nhìn người ta, mỗi lần bị vây khốn thì có người cứu, còn trực tiếp cấp súng cho.



- Nếu chúng ta có thể lấy thanh sát khi kia ra, công thêm thanh Magnum của chủ quán, ta cảm thấy về cuối chúng ta không phải là không có cách nào sinh tồn.



- Ta cũng cảm thấy cây súng kia không phải là không có cách nào lấy ra.



Tống Thanh Phong sờ cằm, trong mắt lộ ra từng tia cơ trí.



- Ta vốn cho rằng đó là cạm bẫy để lừa chúng ta, nhưng xem ra... Giống như Jill có người phá cơ quan ra cứu, có phải chúng ta cũng có thể dùng biện pháp nào đó phá cơ quan?



Mấy người ngươi một câu ta một câu, bất tri bất giác, vốn thường ngày thảo luận chuyện võ học, bây giờ đã biến thành Resident Evil.



------------



Trong tiệm, Phương Khải bắt đầu quét dọn vệ sinh, dưới sự giúp đỡ của Vương mập mạp, rất nhanh đã hoàn thành.



- Khải tử, ngươi nói xem, chúng ta có thể lấy thanh Shotgun kia ra không?



Quét dọn xong quán net, Vương Thái nhớ đến chuyện Shotgun, vội vàng mở miệng hỏi.



- Đương nhiên là có thể.



Phương Khải nói.



- Lúc đầu chơi Jill thì độ khó thấp một chút, nhưng sự chênh lệch cũng không lớn nhiều như vậy...



Mặc dù không tình nguyện lắm về chuyện để lộ kịch bản, nhưng tâm tình Phương Khải hôm nay cũng không tệ cho lên thuận miệng chỉ điểm vài câu.



Nghe Phương Khải nói, hai mắt Vương Thái tỏa sáng:



- Ý của ngươi là, ở bên trong tòa Arklay tìm một thanh Shotgun bị hỏng, treo vào chỗ thanh Shotgun này, cơ quan sẽ không hoạt động?



Vương Thái vỗ tay quát to một tiếng:



- Một chiêu thay xà đổi cột thật sư tuyệt! Làm sao ngươi nghĩ ra được?



- Cái này không phải ta nghĩ ra.



Phương Khải mỉm cười nói:



- Đây là "Hướng dẫn" viết.



- Hướng dẫn?



Vương Thái có chút không hiểu, chỉ biết rằng nó rất lơi hại.