Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 23 : Thiên tài là cái gì? Vẫn chỉ là thảo luận trò chơi

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Dịch giả: Đường Huyền Trang



Đối với người chơi ở thế giới này mà nói, Resident Evil chính là một bộ tác phẩm huyền thoại.



Nội dung chính của nó tuy rất đơn giản, nhưng ở cái thế giới thuộc về chủ nghĩa anh hùng này, một người có thể cứu tất cả đồng đội, thì ngay cả truyện tiểu thuyết cũng không khắc họa được nhân vật chính đến tình trạng như vậy, bởi vì trình độ hơi yếu một chút sẽ khiến cho người ta cảm thấy không thực tế.



Nhưng trong trò chơi Resident Evil lại khác, tất cả quá trình đều là tự bản thân đánh ra! Chẳng lẽ tự mình trải nghiệm còn không tin? Huống chi tình tiết trong đó vô cùng rõ ràng.



Sau khi Phương Khải qua cửa, tất cả mọi người đều tiếp tục hành trình sinh hóa của bọn họ, tự mình trải nghiệm, tự mình tìm thấy từng cái đồng đội bằng xương bằng thịt.



Ví dụ như y tế viên Rebecca của tiểu đội B, sức chiến đấu của thiếu nữ này không mạnh, nhưng lại học cao hiểu rộng, cho dù là băng bó, chữa bệnh hay điều phối dược vật, thậm chí một vài lời giải cũng được thiếu nữ này trợ giúp.



Mà đi cùng Jill là đại thúc Barry, người này thì không cần phải nói, hắn mang theo một thanh Magnum uy lực cực lớn, khiến cho sức chiến đấu tăng mạnh, còn nhiều lần cứu Jill thoát khốn.



Còn có Richard liều mình cứu người chơi 1 mạng, hắn chết làm không ít thiếu nữ cảm động rối tinh rối mù, thiếu nam cũng lệ nóng ròng ròng.



Bây giờ còn không có cái gì kiểu như diễn đàn game, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc thảo luận về tình tiết kịch bản của người chơi.



Đối với bọn họ, thế giới như Resident Evil quá thần kỳ, bởi vậy nó mới gây lên sự hiếu kỳ cùng ham muốn tìm hiểu của bọn họ.



Đồng thời với việc vượt qua mọi cửa ải để tìm ra lời giải đầy ác ý, thì bản thân nó cũng là một cái rất có tính chủ đề.



Thanh Phong Minh Nguyệt các.



Nếu mà so với Vân Sơn tửu quán, mặc dù đều là một quán rượu, nhưng nơi này, trong toàn bộ thành Cửu Hoa thì nó cũng có vị thế số một số hai.



Toàn bộ lầu các tọa lạc ở địa phương phồn hoa nhất thành Cửu Hoa, bàn làm bằng gỗ Hoa Lê ngàn năm, vừa khoa trương lại vừa trang nhã, người lui tới, không phú thì quý, thậm chí có cả tu sĩ lẫn ở trong đó.



-Tử Hinh, bình thường cũng không mấy khi ngươi đến đây, sao hôm nay lại chọn nơi này.



Phía đối diện bàn trà cổ kính, là một thiếu nữ áo xanh vừa ngồi xuống, chính là Thẩm Thanh Thanh, nàng thấp giọng nói:



- Chẳng qua hôm nay đúng là đáng giận, đến sớm như thế mà không có chỗ!



- Đừng nói nữa!



Từ Tử Hinh nâng chén trà lên, khẽ nhấp một cái, sau khi hương trà Long Tỉnh thấm vào người, lúc này mới bình phục một chút tâm tình buồn bực, hai mắt u sầu nhìn về phía cửa sổ.



- Hay là chúng ta nói chuyện về Resident Evil đi.



Thẩm Thanh Thanh cười hì hì một tiếng.



- Ngươi còn không nói cho ta biết, bọn zombie này đến từ đâu.



- Cái này à...


- Chúng ta nói về một trò chơi trong quán CLB Internet Khởi Nguyên ở khu thành Đông.



Thiếu niên mặt chữ điền nhìn thấy Nạp Lan Minh Tuyết, vội vàng xoay người lại, trả lời có chút câu nệ.



- Trò chơi?



Nạp Lan Minh Tuyết khẽ nhíu mày, không nghĩ được kết quả lại như này, đôi mi thanh tú lại nhíu đậm hơn.



- Quả là mê muội mất hết cả ý chí!



Thiếu nữ áo đen lườm kinh bỉ mấy người, hừ lạnh nói:



- Thân là thiên tài của Lăng Vân học phủ, vậy mà không cầu tiến! Nạp Lan tiểu thư, chúng ta đừng để ý đến bọn hắn!



- Không.



Khóe miệng Nạp Lan Minh Tuyết nhếch lên.



- Rất kỳ quái.



- Kỳ quái?



Thiếu nữ áo đen nói.



- Chuyện này thì có gì mà kỳ quái?



Đôi mắt lạnh lẽo của Nạp Lan Minh Tuyết lộ ra tia cơ trí:



- Nếu một vài người mê muội mất hết ý chí thì cũng thôi, nhưng nhiều người bàn luận về việc này như vậy, ta cảm thấy đấy không đơn giản chỉ là trò chơi.



Nếu như nói một vài người mê muội còn có thể giải thích. Nhưng bây giờ, nhiều đệ tử đều trâm mê ở một cái trò chơi? Nghĩ thế nào thì người ta cũng khó có thể tin được.



- Có thời gian thì đi xem một chút.



- Tiểu thư định đến loại địa phương đấy?



Thiếu nữ áo đen vội la lên.



- Có thể mê hoặc nhiều người như vậy, khẳng định không phải là một nơi tốt, sao tiểu thư có thể tự đặt mình vào nơi nguy hiểm thế! Để cho ta đi là được.



- Trong thành thì lo lắng cái gì?



Khóe miệng Nạp Lan Minh Tuyết cong thành một đường cong.



- Yên tâm đi, ta chỉ đến xem một chút, để ngày mai đi, Lam Yên, đi cùng với ta đi.