Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Chương 24 : Sinh hóa dần dần hot lên
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Dịch giả: Đường Huyền Trang
Thời gian đã đến buổi chiều, một nhóm người chơi sớm nhất bây giờ đã lục tục xuống máy, Phương Khải đang suy nghĩ xem mình có nên chơi hay không, bỗng nghe một tiếng thốt lên:
- Này! Tử Hinh! Có chỗ!
Ngay sau đó, Phương Khải thấy hai thân ảnh một tím một xanh vọt qua hắn.
- Chủ quán, cuối cùng chúng ta cũng đến kịp chứ!
Thẩm Thanh Thanh cười hì hì nói.
Phương Khải nhìn lại, không còn chỗ!
- Ặc... Các ngươi không phải chứ!
Phương Khai ngây người.
- Chủ quán! Có phải rất muốn chơi hay không?
Thẩm Thanh Thanh chiếm được vị trí cười như một tiểu hồ ly.
- Cho chúng ta chơi thêm mấy giờ, ta nhường ngươi chơi trước được không?
-... Lại dám áp chế ta?
Phương Khải tức giận nói.
- Có tin ta đóng cửa một ngày để chơi một mình hay không!
Thẩm Thanh Thanh như con gà mái ôm con, vội vàng ôm cái máy tính:
- Ngươi dám!
Vì bảo hộ máy tính của mình, Thẩm Thanh Thanh tranh thủ mở ra trò chơi, hô:
- Bây giờ ta bắt đầu chơi! Ngươi đóng cửa chính là không giữ lời.
Phương Khải thấy nàng khẩn trương, nhất thời cảm thấy buồn cười, sinh ý tốt sẽ được hệ thống ban thưởng, tự nhiên hắn sẽ không làm mấy chuyện chỉ thấy lợi trước mắt, chẳng qua dọa nàng một chút mà thôi.
Trong phòng hắn còn một cái ghế bành, là hồi trước giữ lại, hắn dứt khoát mang xuống, nằm ngắm mắt dưỡng thần bên cạnh.
Vốn Phương Khải tưởng là, tới đây chơi Resident Evil chỉ toàn là võ giả, hoặc vận khí tốt thì có thể gặp được tu sĩ.
Đúng lúc này, một người mặc áo bào gấm màu đen, dáng người không cao, ước chừng ba mươi mấy tuổi để ria mép.
Từ cách ăn mặc, người này không giống võ giả, cũng chẳng giống tu sĩ.
Ngược lại thì có chút anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, lông mày hơi nhếch lên, khiến người ta cảm giác: Đây là một người rất tự tin.
Đằng sau hắn có 2 người đi sau, từ hành vi cử chỉ, thì thấy không phải là người bình thường, nhưng cả 2 đều cố gắng chậm hơn thanh niên ria mép kia một bước chân.
- Đây chính là tiểu điếm thần kỳ trong miệng những võ giả kia nói?
Hắn nhíu mày, dường như có chút thất vọng, quán này bố trí mặc dù gọn gàng sáng sủa, nhưng quán này có chút nhỏ.
- Mặc dù nghe không hiểu, nhưng cảm thấy có vẻ rất lợi hại...
Lương Thạch cười nói:
- Ngồi đây nói suông, công nhận là khó nói rõ, nếu không ta dẫn mấy vị đi xem một chút?
- Vậy làm phiền Lương huynh!
- Chính là tiểu điếm này?
Võ giả đeo kiếm sắt tên là Phó Giang Hà, dường như là người mới đến thành Cửu Hoa.
- Thôi a! Tiểu điếm như này thì có đồ gì tốt?
Lên tiếng là một nam tử mặt chữ điền mặc một cái giáp da màu nâu, tên là Lý Khoan, hắn nhìn nơi này có chút vắng vẻ, mặt tiền cửa hàng cũng không lớn, vốn còn mong đợi lập tức biến thành thất vọng, khinh miệt.
- Có phải bọn Lương Thạch có chút phóng đại lên không?
- Lý huynh nói đúng, lúc trước nghe bọn hắn ba hoa chích chòe, ta còn tưởng rằng địa phương kì dị gì, không nghĩ tới là một tiểu điếm vắng vẻ.
Một nam tử thon gầy phụ họa.
- Mặc dù chúng ta có thể tin tưởng nhân phẩm của Lương Thạch huynh, nhưng loại tiểm điếm này... Thật sự là... Hữu danh vô thực a?
- Đúng là hữu danh vô thực!
- Thổi cũng hơi quá đi?
- A, có vẻ không ít người!
Đi vào cửa mới phát hiện, tiểu điếm này có không ít người.
Bất quá khi bọn hắn nhìn bảng giá trên bảng đen, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Tính theo cái này, chẳng phải thử một chút liền mất 7 viên Linh Tinh?
Phó Giang Hà lập tức nói.
- Nơi này không phải là hắc điếm chứ? Chủ quán là ai?
Sắc mặt Lý Khoan cũng tỏ vẻ không vui, nhìn về phía Lương Thạch:
- Lương huynh, đây là ý gì? Nếu là nói đùa chúng ta, chuyện này cũng không đáng cười đâu.
Lương Thạch bình tĩnh nói:
- Mấy vị không cần như thế, có phải nói đùa mấy vị hay không, thử một chút thì biết, mấy vị thử nghĩ xem, mặc dù tưng đấy Linh Tinh là không ít, nhưng chẳng lẽ ta vì mấy viên Linh Tinh ấy mà đùa nghịch mấy vị sao?
Mấy người nghĩ nghĩ, dường như cũng có lý.
Lý Khoan thuận tay vỗ vỗ một tên thiếu niên đang chơi trò chơi bên cạnh, chính là Lâm Thiệu.
- Bằng hữu, quấy rầy một chút, thứ này thử một chút liền mất 7 Linh Tinh, các ngươi cũng nguyện ý sao?