Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Chương 32 : Cả con đường đều bị bao hết
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Dịch giả: Đường Huyền Trang
Tống Thanh Phong theo bản năng rụt tay lại, nhưng mà lại không thể rút ra, cúi đầu nhìn, phát hiện ra thủ pháp của cánh tay có chút quen mắt.
- Cầm nã?!
Zombie biết Cầm nã? Mắt Tống Thanh Phong cứng đờ, trong đầu vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Trong nháy mắt, hắn đá ra hai cước cực kì nhanh, lập tức đem hai người đá bay ra ngoài.
Lập tức hai đầu zombie truyền đến một trần gào rú thảm thiết:
- Ôi! Tống thiếu, ngươi ra tay cũng nặng quá đi?
- Còn là huynh đệ nữa hay không?
Hai âm thanh truyền đến, zombie ở đâu, rõ ràng là 2 người Lâm Thiệu với Hứa Lạc.
- Hai người các ngươi làm cái quỷ gì vậy?
Tống Thanh Phong trừng mắt.
- Ta cũng không dùng mấy phần võ khí, còn không mau đứng dậy?
Lâm Thiệu cười ha ha một tiếng, từ dưới đất đứng lên, gỡ ở trên mặt ra một tấm mặt nạ.
- Thế nào? Hai cái mặt nạ zombie này của chúng ta, làm có giống không?
Hứa Lạc cười nói:
- Vừa mới chế tác xong, nhìn gần vẫn có chút thô ráp.
Tống Thanh Phong bị hai người chọc cười:
- Hai cái tên dở hơi này, thế mà còn đóng giả zombie, ra ngoài đừng nói bản thiếu quen biết các ngươi.
- Thế nào, Tống thiếu, có muốn gia nhập đội quân Zombie của chúng ta hay không?
Hứa Lạc đụng đụng vào vai Tống Thanh Phong, nháy mắt ra hiệu.
- Ăc....
Tống Thanh Phong lườm hai người:
- Quá mất thân phận! Ngươi cho rằng ta sẽ thông đồng làm bậy cùng các ngươi?
- Có gì mà không được? Mang mặt nạ ai nhận ra ngươi!
Lâm Thiệu ôm cánh tay Tống Thanh Phong, kéo sang một bên, bỗng nhiên nhìn thấy ở cuối đường có mấy người đang đi tới.
- Đây không phải bọn Tịch Kỳ sao?
Dụng cụ trên bàn, cho dù là chén, bàn, bát, đĩa, đèn, đều được chế tạo tinh tế, ánh bạc lập lòe, hiển nhiên là cực quý báu.
Hơi nóng của các đồ ăn tinh xảo trên bàn bay lên, dường như biểu thị cho việc chủ nhân nơi này dự đoán chắc chắn người được ước hẹn sẽ đến đúng giờ.
Một nữ tử toàn thân màu trắng, ngồi tại chủ vị, mái tóc đã được tỉ mỉ chải chuốt, búi theo kiểu tóc mây, mang theo ý vị thanh lãnh trang nhã động lòng người.
Nàng ngồi bên cạnh cửa sổ, nếu tinh tế nhìn, thì giống như một bức tượng nữ thần mỹ lệ được đúc bằng băng.
Ánh mắt nàng đang rơi vào đám người đang đi lại rộn ràng ngoài cửa sổ, kiểu như chỉ có như vậy mới khiến đôi mặt lạnh lẽo như tuyết kia của nàng tăng thêm vài phần nhân khí.
Phía sau nàng, là một nữ tử mặc áo màu đen, xinh đẹp nho nhã, dung mạo lại mang theo một tia anh khí.
Phương Khải thoải mái ngồi xuống, dường như đã xác nhận thân phận của nữ tử áo trắng.
- Nạp Lam tiểu thư, một của hàng nhỏ ở cái hẻm vắng, chắc là không lọt được vào pháp nhãn của ngươi đi.
- Vậy phải xem là cửa hàng gì.
Ánh mắt nàng cuối cùng cũng từ ngoài cửa sổ thu về, nhìn vào chén rượu trước người, Lam Yên đang từ từ rót đầy hai chén.
- Đây là đặc sản của thành Cửu Hoa, Lê Hoa nhưỡng, nhẹ nhàng vừa miệng, có thể an thần, tĩnh tâm, đối với tu vi cũng có chỗ tốt.
Lam Yên đưa một chén rượu cho Phương Khải, đồng thời Nạp Lan Minh Tuyết tiếp tục nói:
- Hôm qua đã được vào tiểu điếm của Phương tiên sinh một lần, quả thật là một tiểu điếm thần kỳ.
Phương Khải nhìn chén rượu màu hổ phách, bật cười:
- Nạp Lan tiểu thư mời ta đến đây, không phải chỉ để uống rượu chứ?
Chỉ thấy Lam Yên lấy ra một chồng cuộn giấy đặt trước mặt Phương Khải.
- Đây là khế đất tất cả cửa hàng ở ngõ 103 thành Đông.
-... Có ý gì?
Phương Khải đối với đại thủ bút như vậy, có chút ngây người:
- Không phải ngươi muốn nói là cả con đường này đều bị ngươi bao hết chứ?
- Chỉ là một lễ vật nhỏ.
Nạp Lan Minh Tuyết thản nhiên nói.
- Tặng cho Phương tiên sinh.
- Nạp Lan tiểu thư muốn làm gì?
Phương Khải cười nhạo một tiếng.