Hệ Thống Liệp Diễm

Chương 7 : Lâm Gia

Ngày đăng: 01:23 27/06/20

Hai ngươi đi một hồi, thì thấy phía trước hai người là một tòa đại trạch to lớn, nhìn từ bên ngoài thì thấy những mái nhà cao chót vót, ở cửa ra vào là 2 con dị thú to lớn như con hổ đang dơ chân múa vuốt một cách dữ tợn, giống như nếu có người nào động đến chúng thì chúng sẽ xé xác ngươi ra thành nhiều mãnh, phía sau hai con di thú là cái cánh cửa to lớn hùng vĩ, bên cạnh cánh cửa là 2 tên canh giữ cửa có tu vi là luyện khí tầng 1 đỉnh phong tên là Lâm Nhất, Lâm Nhị, khi thấy được Lan Như Nguyệt đi đến cửa thì vội vàng chạy đến.
– Chào thiếu phu nhân.
Khi thấy Lan Như Nguyệt đi đến tên Lâm Nhất liền chạy ra nghênh đón.
– Ừ, mau mở cửa ra, để ta vào!
Lan Như Nguyệt nhìn hai tên Lâm Nhất nhàn nhạt nói.
– Vâng, thưa thiếu phu nhân.
Tên Lâm Nhất lập tức mở cửa ra và sau đó mời Lan Như Nguyệt vào. Lan như Nguyệt cũng không nhìn hắn mà kéo Long Ngạo vào cửa.
Khi thấy thiếu phu nhân nhà mình vào cửa mà đằng sau còn dẫn theo một thằng bé đẹp như bé gái cùng vào chung thì Lâm Nhị tò mò quay đầu hỏi Lâm Nhất.
– Nhất ca này đứa trẻ đi sau lưng thiếu phu nhân là ai thế hả, sao chúng ta chưa thấy bào giờ.
Lâm Nhị ngờ vực hỏi.
– Làm sao mà ta biết được,ta cũng như ngươi thôi có thấy đứa bé đó bao giờ đâu.
Lâm Nhất trợn mắt nhìn Lâm Nhị.
– Này, nhất ca này có khi nào đứa bé này là con của thiếu phu nhân với người đàn ông khác bên ngoài không.
Lâm Nhị dí vào tai lâm nhất nói nhỏ.
– Lâm Nhị ngươi điên rồi hả, làm sao có chuyên này được chứ, cho dù có cũng không ai điên mà đưa con riêng của mình vào nhà chồng, ngươi tưởng thiếu phu nhân là người ngu à, thôi không nói nữa kẻo có ai nghe thấy thì chúng ta chết mà không biết mình chết như thế nào.
Lâm Nhất tức giận quát Lâm Nhị.
– Ai biết được!
Lâm Nhị nói thầm trong lòng.
...
Sau khi được Lan như Nguyệt kéo vào trong phủ, thì Long Ngạo đã trở thành một người khác hoàn toàn, đó là bởi vì khi đi trên đường Lan Như Nguyệt đã dặn dò kĩ hắn là khi vào trong phủ là phải ra dáng một đứa trẻ 12 tuổi để người khác không nghi ngờ. Thế là, Long Ngạo đã biến mình thành một đứa trẻ thực thụ, làm những hành động rất ư là trẻ con như là tỏ ra sợ hãi khi thấy người lạ, đi đường thì nắm góc áo của Lan Như Nguyệt, làm như sợ nàng bỏ lại hắn vậy, còn trên mặt thì tỏ ra khẩn trương khi sắp vào nhà mới của mình, làm Lan Như Nguyệt đi bên cạnh cũng kinh ngạc, sau đó chuyển sang sợ hãi. Không ngờ tên này giả vờ y như thật, nếu không phải biết hắn giả vờ thì chắc nàng cũng bị đánh lừa, mà thế cũng tốt khỏi sợ bị người khác nhận ra.
– Long Ngạo này, bây giờ ta dẫn chàng đi gặp mẹ chồng ta, chàng phải cẩn thận tránh để người ta phát hiện quan hệ của chúng ta, chàng phải gọi ta là mẫu thân một cách rụt rè như chưa quen lắm, thế có thể làm cho mẹ chồng ta không nghi ngờ chàng, hiểu không?
Lan Như Nguyệt dặn dò Long Ngạo thật kĩ.
– Ừ... ta biết rồi... mẫu... mẫu thân đại nhân.
Long Ngạo tỏ ra rụt rè y như thật.
Lan Như Tuyết mà thấy mặt nóng bừng, có người nào mà cùng con mình phát sinh quan hệ hay không.
Thế là Lan như Nguyệt dẫn Long Ngạo đi về phía tây của đại trạch, đi một hồi thì thấy phía trước có một căn phòng to lớn nằm ở phía trước.
Chắc đây là phòng của mẹ chồng Lan Như Nguyệt, theo lời nói ngắn gọn lúc trên đường của của nàng thì mẹ chồng của nàng cũng dễ tính, không có chuyện mẹ chồng nàng dâu như ở hiện đại.
Lan như Nguyệt đứng trước căng phòng dùng tay gõ lên thành cửa.
– Cóc! Cóc! Cóc!
– Ai đó
Ở bên trong truyền ra một giọng nói mềm mại dễ nghe nhưng không kém phần quyến rũ.
– Con Như nguyệt đây thưa mẫu thân.
Lan như Nguyệt trả lời.
– Ờ Nguyệt Nhi đấy à, vào đi con.
– Vâng.
Thế là Lan Như Nguyệt một tay mở cửa một tay kéo Long Ngạo vào.
Khi vào phòng thì xuất hiện trước mắt của Long Ngạo hắn là một mỹ phụ xinh đẹp không thua gì Lan Như Nguyệt cả. Nàng có mái tóc màu tím, đôi mắt long lanh ngập nước khiến người ta muốn chạy tới ôm nàng vào lòng để yêu thương, chiếc mũi xinh xắn, khuôn mặt trái soan xinh đẹp không hề trang điểm, chiếc miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, hai đôi tay của nàng từng ngón tay nhỏ nhắn tinh xảo, hai đôi ngọc thỏ tuy không lớn bằng Lan Như Nguyệt nhưng cũng không nhỏ, vòng eo tinh tế hình chữ S hiện lộ ra ngoài bởi vì nàng mặc một chiếc áo bó xát, phía dưới là đôi chân thon dài.
Nói tóm lại người phụ nữ trước mặt này cũng hại nước hại dân không hề thấp so với Lan Như Nguyệt.
Hồ Bích Trâm từ khi thấy Lan Như Nguyệt bước vào phòng bên cạnh còn có một đứa bé trai đẹp như con gái bên cạnh, nhưng nàng không nói gì, chờ Lan Như nguyệt giải thích.
– Con chào mẫu thân.
Lan Như Nguyệt lễ phép chào Hồ Bích Trâm.
– Long Ngạo còn không mau qua đây chào bà bà.
Lan Như Nguyệt thấy Long Ngạo ngơ ngác nhìn mẫu thân của chồng nàng thì tức giận kêu lớn.
Đến bây giờ thì mới hoàn hồn hắn không ngờ rằng người phụ nữ trước mặt này cũng đẹp như Lan Như Nguyệt, nhưng tựa hồ có một sức hút nào đó khuyến hắn trầm mê.
– Vâng... vâng, cháu chào bà bà.
Long Ngạo lễ phép chào Hồ Bích Trâm.
– Đây là ai thế.
Hồ Bích Trâm hoài nghi hỏi.
– Dạ... đứa trẻ này này là lúc con đang đánh nhau với tên dâm tặc Trương Thiên Hổ, sau khi đánh chết hắn thì con cũng bị thương rất nặng, may mắn có Long Ngạo, đứa trẻ này trên đường đi hái thuốc gặp con bị thương nên đưa con về chữa thương nên mới mới thoát khỏi cái chết, sau khi hỏi tường tận gia cảnh của nó, thì phát hiên nó mồ coi cha mẹ, bởi vì làng của nó đều bị sơn tặc giết hết chỉ có mình nó sống sót nên con định nhận nó làm con nuôi, cho nên con đến xin ý kiến của mẫu thân.
Lan như Nguyệt bịa ra một câu chuyện quá ư là không thực tế mà tim không đập, chân không run mới ghê chứ.
– Nếu con đã nói thế rồi, ta có thể nói gì nữa, thôi con cứ nhận nó làm con nuôi việc này ta sẽ nói lại cho Thống Nhất khi nó về.
Hồ bích Trâm dịu dàng nói.
– Cảm ơn mẫu thân ạ.
– Long Ngạo còn không mau qua đây tạ ơn.
Lan Như Nguyệt kêu Long Ngạo đứng bên cạnh.
– Vâng.
– Cháu cảm ơn bà bà ạ.
Long Ngạo dễ thương nói cảm ơn Hồ Bích Trâm.
– Được rồi, cháu tới đây ta ôm một cái nào.
Hồ Bích Trâm tươi cười gọi Long Ngạo tới.
– À... vâng.
Long Ngạo bước chân lon ton chạy tới ôm Hồ Bích trâm.
Sau khi ôm Hồ Bích Trâm cảm nhận được đôi gò ngực mềm mại trước ngực nàng tựa vào thật dễ chịu, và trên người nàng còn toát ra mùi thơm cơ thở dễ chịu khiến hắn trầm mê.
– Này... Long Ngạo, sao hồi này khi bước vào trong phòng thì cứ nhìn ta chằm chằm thế hả?
Hồ bích Trâm đột nhiên hỏi khiến cho Long Ngạo dật mình nhưng trên mặt không tỏ ra gì cả.
– Dạ, là thế này hồi nãy cũng mẫu thân vào đây cháu còn tưởng sẽ gặp một bà bà giống như ở làng của cháu, nhưng không ngờ bước vào thấy bà xinh đẹp như thế, lúc ấy cháu còn tưởng người là tỷ tỷ của mẫu thân nữa kìa.
Long Ngạo nịn nọt nói.
– Đồ nhóc con, mới bao nhiêu tuổi thế kia mà còn biết vỗ mong ngựa nữa... thật là.
Hồ Bích Trâm giả vờ giận mắng yêu Long Ngạo, thật ra thì người phụ nữ nào chẳng muốn người khác khen mình, nàng ta cũng vậy, nàng cũng sắp 50 mươi tuổi rồi chỉ vì hồi trẻ được chồng nàng tặng một viên trú nhan đan mới khiến cho quá trình lão hóa chậm hơn thôi chứ qua 100 nữa thì nàng sẽ già đi nếu không có trú nhan đan cao cấp hơn dùng.
– Bà Bà con có vỗ mong ngựa đâu, người vốn rất đẹp mà.
– Nếu tên nào nói bà bà xấu, cháu sẽ đấm vỡ mồm chúng.
Long Ngạo hùng hồn nói.
Nghe Long Ngạo nói thế nàng rất cảm động, từ khi chồng nàng là Lâm Phú qua đời thì nàng không còn ai để trò chuyện, hai đứa con thì bận việc của gia tộc suốt ít có thời gian thăm và trò chuyện với nàng, con hai đưa cháu gái thì đã được Tông Môn Thiên Tuyết Cung đón đi khi mới mười tuổi, đi tu luyện vì có tư chất tốt, còn những người hầu hoặc những con cháu của các trưởng lão khác khi thấy nàng đều cảm thấy sợ hãi chứ có lúc nào vui vẻ như bây giờ đâu, trong cái căn phòng rộng lớn này chỉ có mình nàng ở trong từ sáng đến tối, thật là cô đơn hiêu quạnh, bây giờ thì có Long Ngạo thì tốt rồi nàng không còn cô đơn nữa.
– Nguyệt nhi này để cho Long Ngạo ở lại đây cùng ta được không.
Hồ Bích trâm quay đầu hỏi Lan Như Nguyệt.
– À... dạ được.
Lan Như Nguyệt vô thức đồng ý, sau đó tỉnh lại thì đã nói ra rồi thì không rút lại được, nhưng nàng vẫn trợn mắt với Long Ngạo như muốn nói "Chàng mà dám đánh chủ ý với mẫu thãn thiếp thì biết tay". Nhưng Long Ngạo làm lơ như không thấy được, ở với bà bà xinh đẹp thế này còn có thể ngủ chung giường với nhau, còn có thể ôm nàng ngủ dù không được làm gì, nhưng nghĩ đến mà tiểu yy muốn chổng ngược.
– Thôi Như Nguyệt mau dẫn Long Ngạo đi làm quen với mọi người trong gia tộc đi nào!
Hồ Bích Trâm đẩy Long Ngạo trong ngực mình ra và nói với Lan Như Nguyệt.
– Dạ vâng.
Nàng ta tới kéo Long Ngạo đi ra.
Dù cảm thấy mất mác nhưng không sao mình vẫn còn nhiều cơ hội.
Long Ngạo thầm nghĩ.
Sau đó hai người ra khỏi phòng Hồ Bích Trâm.
Hồ bích Trâm không Ngờ rằng, cái hành động cho Long Ngạo ở chung với nàng, đó chính là dẫn sói vào nào, sau này hắn sẽ ăn nàng không còn một mảnh xương nào.
Tác: mọi người đọc xong nhớ thích giùm mình nha, cho tác đủ động lực viết tiếp.