Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1132 : Đánh hứa bùi, chém chư hầu (4)

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Sắc mặt vị lão thần của Hứa Bùi 3hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng ông 2ta lại không thể cứng rắn với H0ứa Yến Tiêu.



Nếu như ôn0g ta thật sự để cho Hứa Yến Tiê3u đi bộ từ đây đến thành Sơn Ủng, người trong thiên hạ sẽ nói thế nào?



Ép chết cả nhà người ta thì thôi, nay còn muốn ngược đãi đứa con gái còn lại duy nhất của họ sao?



Nhưng nếu không cho phép thì nói không chừng những lời gièm pha bên ngoài còn khó nghe hơn!



Lão thần của Hứa Bùi cẩn trọng quan sát vẻ mặt của Hứa Yến Tiêu, thấy ánh mắt kiên quyết của cô bé thì ông ta biết chuyện này đã chẳng còn chỗ để mà thương lượng nữa.



“Đến giờ rồi, đi thôi”



Hứa Yến Tiêu dẫn đầu đội đưa linh, hai tay trái và phải ôm lấy bài vị của Hứa Phỉ và người mẹ đã khuất.



Bộ đồ tang trên người cô bé rộng thùng thình, cộng thêm tấm vải trắng đội trên đầu vừa rộng vừa dài, càng làm lộ rõ dáng vẻ gầy yếu của cô bé.



Vì quy chế giữ hiếu nên chân cô bé chỉ mang giày cỏ và tất lưới thô ráp.



Đường đi không bằng phẳng, khắp nơi đều là sỏi và đá vụn, tối qua còn đổ mưa, rất nhiều chỗ còn đọng lại vũng nước và bùn đất.



Nghĩ cũng biết, nếu Hứa Yến Tiêu cố chấp đòi đi bộ thì cô bé sẽ phải chịu bao nhiêu cực khổ.



Lão thần của Hứa Bùi thấy cô bé u mê không tỉnh mà tức đến vung tay áo, phát lệnh xuất phát với bộ mặt tối sầm.



“Khởi…”



Theo sau tiếng hô của người dẫn hồn, bảy cỗ quan tài lần lượt được nhấc lên.



Theo tôn ti trật tự, quan tài của Hứa Phỉ ở ngay đầu, tiếp sau đó là quan tài của chính thất phu nhân.



Năm cỗ quan tài còn lại, xếp theo thứ tự thứ tử từ lớn tới nhỏ, sau đó mới đến thứ nữ.



Đồ tang trắng trên người, cờ tang treo cao, giấy tiền bay khắp nơi. Tiếng chuông dẫn hồn vang lên suốt đường đi.



Tần Cung phi ngựa chạy đến chỗ cao, dõi mắt theo đội đưa linh, càng đi càng xa, mãi cho đến khi bóng dáng của Hứa Yến Tiêu trở thành một điểm trắng trong tầm mắt.



“Tần Hiệu úy đang lo lắng cho sự an nguy của cô bé ấy sao?”



Dương Tư thấy hắn quay lại, giữa hai chân mày có vẻ sầu lo, bèn cười và hỏi một câu.



Tần Cung thành thật gật đầu: “Quả thật có hơi lo lắng.”




Hàn Úc và Trình Tuần đứng bên cạnh nhìn nhau. Trong ánh mắt của Trình Tuần có điều thắc mắc, còn Hàn Úc thì lại trầm ngâm.



Thời gian sứ giả đến và đi quá ngắn.



Trừ khi sứ giả giữa đường gặp được Khương Bồng Cơ.



Hàn Úc chau mày, anh ta đã thấy trước được kết cục rồi.



Quả nhiên…



Sự tức giận của Hứa Bùi còn ghê gớm hơn cả tưởng tượng, hắn ta đập một tay lên bàn, giận đến nỗi hai vai run lên.



“Làm gì có lý đó… Liễu Hi thật sự quá ngông cuồng.”



Hứa Bùi tức đến mức vứt lá thư đi, bàn cũng bị hất tung.



Hàn Úc nhặt lá thư lên, nhanh mắt liếc nhìn nội dung viết trên đó.



Ta muốn toàn bộ chín châu bốn biển này.



Chỉ có chín chữ đã nói hết được dã tâm, không khí của sự ngông cuồng và cao ngạo phả vào mặt.



Đó không chỉ là mục tiêu của cô, mà còn là lời tuyên chiến của cô với Hứa Bùi. Trị địa của Hứa Bùi nằm trong chín châu bốn biển.



Cô muốn có tất cả, vậy Hứa Bùi chỉ có thể trắng tay.



Hứa Bùi viết thư cầu hòa, cô lại hồi âm bằng một lá thư như thế, còn hơn cả tát vào mặt.



“Chín châu bốn biển, cô muốn là được sao? Lời này từ trước đến giờ có mấy người dám nói? Không sợ nói trước bước không qua ư?”



Sự tức giận của Hứa Bùi không hề giảm bớt, Trình Tuần cũng chạy lên xem nội dung của bức thư.



Hắn chau mày nói: “Khua môi múa mép thôi, đến Thái Tổ tiền triều còn không dám ngông cuồng đến vậy.”



Hứa Bùi muốn cùng cô chia sẻ “bánh kem”, nhưng người ta lại muốn ăn hết một mình. Không sợ bị nghẹn chết sao?



Hàn Úc thì lại chẳng nói lời nào.



Lời của Trình Tuần làm Hứa Bùi cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhưng vừa nghĩ đến việc cầu hòa là ý kiến của Trình Tuần thì sắc mặt hắn ta lại sầm xuống.