Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 1133 : Đánh hứa bùi, chém chư hầu (5)
Ngày đăng: 14:41 30/04/20
“Vừa rồi thấy Văn Bân không nói lời nào, phải chăng là có cách nghĩ khác?”
Từ lúc rời k3hỏi lều chủ soái, Hàn Úc vẫn cứ cau có mặt mày, ấn đường đã mờ mờ xuất hiện những nếp nhăn.
“Công La, huynh thấy nếu so chủ công với Bắc Cương thì thế nào?”
Hàn Úc sắp xếp 0lại câu từ trong đầu một lần nữa rồi mới mở miệng hỏi một cách thận trọng.
Trình Tuần 0thoạt đầu còn ngây người ra. Sau đó, dường như hắn chợt nghĩ đến điều gì khiến sắc mặt bỗng tr3ở nên hơi khó coi.
Đến cả Bắc Cương mà Khương Bồng Cơ cũng tiêu diệt được. Việc chinh phạt Hứa Bùi có khó đi nữa, chẳng lẽ còn khó hơn Bắc Cương sao?
“Ý Văn Bân muốn nói, chủ công không bì được với Liễu Hi ư?”
Trình Tuần là một tay “cuồng chủ công”, không chịu được chuyện người ta nói chủ công nhà mình không bằng nhà khác, cho dù người nói có là Hàn Úc cũng không được.
Hàn Úc lắc đầu.
Nếu như chính miệng mình thừa nhận chủ công nhà mình không bằng Liễu Hi, lại còn để Trình Tuần nghe được thì hắn sẽ làm loạn lên mất.
“Ý của ta không phải như vậy.” Hàn Úc giải thích: “Kẻ khinh địch dùng binh là đại họa.”
Cũng giống như hồi nãy.
Trước hết chưa cần bàn đến những lời như “Ta muốn toàn bộ chín châu bốn biển này” có ngông cuồng hay không, chỉ riêng nói về tư cách thì Khương Bồng Cơ đã hơn hẳn Hứa Bùi rồi.
Kẻ mạnh hơn cô có tư cách nói cô cuồng vọng, nhưng kẻ yếu hơn cô thì nên lấy hết tất cả tinh thần để ứng phó, chứ không phải là khinh địch.
Trình Tuần nói: “Văn Bân nghĩ nhiều rồi, Bắc Cương căn bản là không thể so bì được với chủ công. Liễu Hi thắng được Bắc Cương cũng chưa chắc đã thắng được chủ công. Bắc Cương vốn là đám man di chưa được khai sáng. Tuy có sức mạnh, nhưng không đủ mưu trí, lại được thêm Liễu Hi gian trá xảo quyệt, may mắn thắng được là chuyện không có gì lạ.”
Hàn Úc nghe được những lời này thì thấy không hài lòng, nhưng lại không lộ ra bất cứ biểu hiện gì.
Trình Tuần có thành kiến rất lớn với Khương Bồng Cơ, xuất thân thế gia mà lại đi hòa mình vào đám thứ tộc hàn môn. Nghe nói dưới trướng cô ta có đủ các thể loại đầu trâu mặt ngựa, con của kỹ nữ, hỗn huyết tạp chủng, tội phạm xăm mình,... Thử hỏi xem, trong tay cô ta có kẻ nào ra hồn không?
Duy chỉ có một người có thể lọt được vào mắt, đó là Phong Cẩn. Tài đức vẹn toàn, gia thế, xuất thân, huyết thống đều là thượng đẳng.
À…
Quên mất, còn có em trai nhà mình nữa.
Hàn Úc liếc mắt nhìn thấy Tạ Tắc trên thao trường luyện binh.
Tạ Tắc có đôi lông mày lưỡi mác, cặp mắt sáng với đồng tử đen như điểm mực, vừa có khí khái anh hùng lại vừa khôi ngô tuấn tú.
Lúc này, hắn đang cởi trần để lộ ra cơ thể cường tráng, đích thân xuống thao trường hướng dẫn cho các tướng sĩ kỹ xảo sử dụng trường thương để ngăn địch.
“Hàn, Hàn quân sư.”
Tạ Tắc thu thương, đang định tiến lên phía trước nghênh đón thì bỗng chốc có một trận gió thổi qua khiến hắn cảm nhận được sự man mát nhẹ nhàng.
Hắn mỉm cười ngượng ngùng, vớ lấy một chiếc áo dài chất đống ở bên cạnh, mặc bừa lên che người lại.
“Quân sư đến rồi ư?”
Hàn Úc nói: “Mấy ngày gần đây có hoạt động lớn, đang suy nghĩ cách đối phó, tiện đường qua xem ngươi luyện binh thế nào.”
Tạ Tắc nói: “Thì ra là vậy.”
Hàn Úc nhìn người thanh niên trước mặt, đối phương nhỏ hơn anh ta hai tuổi, nhưng lại cao hơn hẳn một cái đầu.
Không hổ là tinh anh do Tạ thị Huyên Nịnh đào tạo ra.
Hàn Úc cười nheo đôi mắt lại, đứng sang một bên xem Tạ Tắc luyện binh.
Bởi vì có quân sư ở thao trường nên Tạ Tắc vốn dĩ bình thường đã nghiêm khắc bây giờ lại càng nghiêm khắc hơn, đến nỗi các tướng sĩ thì thầm oán trách.
Cho đến khi huấn luyện ngày hôm nay kết thúc thì nhiều người đã mệt đến mức không đứng dậy nổi.
“Các ngươi nhũn hết cả ra làm cái gì chứ? Khiến quân sư chê cười... Tiếp tục nằm như vậy thì luyện thêm hai đợt nữa.”
Tạ Tắc vừa tức giận vừa buồn cười, một vài sĩ quan phụ tá láu cá cười xin được khoan dung.
“Tướng quân uy vũ, chúng mạt tướng thật sự là chịu không nổi nữa. Lập tức đứng dậy ngay đây, đứng dậy ngay đây.”
Tạ Tắc một tay xách cái áo giáp rụng lả tả bên cạnh, một tay ôm mũ sắt, đoạn quay sang mời Hàn Úc: “Quân sư vẫn chưa dùng bữa tối đúng không, chi bằng ở lại đây dùng tạm một bữa?”
Hàn Úc ngẫm nghĩ, vừa hay nhân cơ hội này có thể bàn bạc chuyện bố trí quân bị với Tạ Tắc, bèn nhận lời luôn.