Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1155 : Đánh hứa bùi, chém chư hầu (27)

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


“Sao ngươi lại ở nơi này?”



Lúc này Dương Tư không hề có3 lấy một chút mừng rỡ khi gặp được người xưa ở nơi tha hương n2ào, đáy mắt gã còn toát ra mấy phần sát ý lạnh lùng khiến cho 0người ta run rẩy.



Người đàn bà ngồi quỳ chân trên đệm 0một cách đoan chính, sống lưng gầy gò cúi xuống thật sâu, bái 3lạy Dương Tư. Hai tay cô ta túm chặt lấy miếng nệm ghế, không nói một lời.



“Trả lời đi!” Không chỉ sắc mặt của Dương Tư trở nên lạnh lùng mà giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn: “Bọn họ tìm ngươi tới đây làm gì? Để đối phó ta à?”



Ba chữ cuối mang theo sự mỉa mai và khinh bỉ vô cùng đậm.



“Không nói?”



Dương Tư thấy cô ta giả chết, dưới cơn thịnh nộ, gã phất tay áo, định rời đi.



Người đàn bà nhìn thấy gã xoay người đi thật liền vội vàng quỳ gối lết tới, ôm lấy hai chân gã, khóc sụt sùi, rưng rức.



“Đừng đi... Nếu huynh mà đi, thiếp và Tứ nhi đều sẽ chết mất.”



Dương Tư thử rút chân ra, thế nhưng cô ta ôm rất chặt, không chút nhúc nhích, không thoát ra được.



“Khương Hiệu úy, cứu mạng...”



Dương Tư phí công sức một phen nhưng vẫn không giãy ra được, gã chỉ đành tức giận quay ra ngoài hô lên một tiếng.



Người đàn bà đang ôm lấy chân gã sững sờ, nhìn thấy một người hầu gái ăn mặc mộc mạc từ ngoài đi vào. Đối phương cũng không nhìn Dương Tư mà giơ tay túm lấy cổ áo của cô ta, xách cô ta lên: “Chỉ một cô gái như thế này mà huynh cũng hô cứu mạng á? Dương quân sư, huynh không cần gặp lang trung thật đấy à?”



“Bánh bao thịt” dâng tới tận cửa không ăn, lại còn bị “bánh bao thịt” vây khốn hai chân, không thoát ra được...



Khương Lộng Cầm thấy mình đã lệch quỹ đạo với cả thế giới rồi, thì ra đàn ông lại ốm yếu vậy sao?



Cô dời ánh mắt xuống dưới, Dương Tư lùi lại mấy bước theo bản năng. Đợi đến khi gã hiểu được nội hàm trong lời nói của cô thì sắc mặt vốn đã khó coi lại nặng nề thêm mấy phần.



“Hai người quen biết nhau à?”



Thấy Dương Tư không nói gì, Khương Lộng Cầm liếc mắt nhìn người đàn bà hai gò má còn đọng vệt nước mắt đang ngã bên cạnh.



Dương Tư nói: “Đâu chỉ là quen biết...”



Khương Lộng Cầm “ồ” một tiếng, nhớ tới tác phong ngày thường của Dương Tư, cô truy hỏi: “Chồng hờ vợ tạm à?”



Lẽ nào là nợ tình?



Dương Tư: “...”



Phụ nữ, thật đúng là không thể trêu vào mà!



Trước đây, tác phong của gã quả thật là chẳng ra làm sao, nhưng trong con mắt của Khương Lộng Cầm gã nát đến thế ư?



Người đàn bà bị ngã hơi đau, cũng không dám tiếp cận tới trước mặt Dương Tư nữa. Ngược lại, cô ta dùng ánh mắt soi mói nhìn Khương Lộng Cầm.



Cô ta lăn lộn mười mấy năm ở tần lâu sở quán, thị lực vô cùng sắc bén, nhìn qua là có thể nhận ra Khương Lộng Cầm trang điểm kiểu chưa kết hôn nhưng đã không còn trong trắng nữa.




Cho dù là Chiêu Nương mười lăm tuổi hay Đệ Nương mới tròn mười tuổi, đối mặt với hai mươi mấy tên đàn ông được giải phóng dã tính, há còn có đường sống?



Các nàng ban đầu còn giãy giụa xin tha, sau đó chỉ còn thoi thóp...



Đợi đến khi Dương Tư từ hầm chui ra, thứ nhìn thấy chính là cảnh hoang tàn.



Chiêu Nương không hề oán hận gã, ngược lại cầu khẩn nếu như gã có bản lĩnh thì hãy chiếu cố tam muội một chút.



Toàn thân Đệ Nương xanh đen, trước khi chết, miệng còn thì thào tiếng “đau”.



Chuyện này khiến cho tính tình của Dương Tư có thay đổi lớn, trong thời gian một đêm đã nhanh chóng trưởng thành.



Dương Tư an táng hai tỷ muội xong, tránh một trận sóng gió, sau đó mới biết được ai là người đã bán đứng hành tung của ba người họ.



“... Là do ta tuổi nhỏ, ngây thơ đã hại chết tỷ muội bọn họ. Nếu không phải ta thì có lẽ bọn họ ở lầu xanh cũng sẽ khổ, nhưng chí ít vẫn còn sống... Ta có lỗi với bọn họ... nhưng người này cũng là đồng lõa.” Dương Tư chỉ người đàn bà đang ngồi liệt trên mặt đất.



“Ta vốn định trước khi cô ta cập kê xuất giá, kiếm tiền chuộc cô ta khỏi lầu xanh. Có điều cô ta lại vô cùng đần độn, tin tưởng lời chót lưỡi đầu môi của một lang quân nhà giàu nào đó, tự cam chịu làm thiếp. Chẳng được bao lâu, vì tính tình khoa trương nên đã bị phu nhân chính thất đánh cho một trận rồi bán về lầu xanh. Ta tới nói muốn chuộc cô ta, cô ta lại nói muốn chuộc cô ta cũng được nhưng phải đón cô ta về với tư cách phu nhân chính thất. Làm khó dễ như vậy nên ta đã từ chối.”



Dương Tư canh cánh trong lòng chuyện người đàn bà bán đứng họ, cô ta lại muốn tìm chỗ chết như vậy, nên đã dứt khoát giả vờ câm điếc nhìn cô ta một mình bay nhảy trong lầu xanh.



Thiên hạ có loạn, Dương Tư muốn ra ngoài lang bạt một phen, trước khi đi đã bảo thư đồng dùng bạc chuộc người đàn bà này khỏi lầu xanh.



Sau đó, không biết cô ta đã xảy ra chuyện gì mà khi gặp lại còn muốn gã đổ vỏ.



Sau khi nghe xong, Khương Lộng Cầm im lặng hồi lâu.



“Cho dù Hứa Bùi có ý đồ gì thì chẳng qua đại khái là muốn dùng người đàn bà này và con của cô ta để uy hiếp ta...” Dương Tư lạnh lùng nói: “Mặc dù ta phong lưu nhưng cũng không phải thứ thơm thối gì cũng muốn. Chí ít, ta không muốn chạm lấy nửa ngón tay vào người này.”



Người đàn bà sợ sệt nói: “Khi đó thiếp còn nhỏ, căn bản không hiểu...”



Dương Tư hừ lạnh: “Tuổi còn nhỏ, nhưng khi bán đứng tỷ tỷ lại suy nghĩ rõ ràng, mồm miệng lanh lợi.”



Người đàn bà lại nói tiếp: “Mặc dù thiếp có sai, nhưng huynh cũng nói, tỷ tỷ không hề trách tội...”



Dương Tư cười lạnh: “Thế nên ngươi mới có thể thoát thân khỏi lầu xanh chứ không phải bị nhiễm bệnh chết dưới thân một tên đàn ông nào đó.”



Người đàn bà lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Dương Tĩnh Dung, sao huynh lại nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm nhìn con cháu duy nhất của ba tỷ muội ta chết ở đây sao?”



“Ta đương nhiên là nhẫn tâm, sau này tìm cho các nàng ấy hai người con nuôi kha khá, nuôi dưới danh nghĩa bọn họ...”



Dương Tư thời trẻ bị ảnh hưởng bởi chuyện kia, dẫn tới tinh thần uất ức, gần như sụp đổ.



Hiện tại gã lại có thể coi nhẹ, hay có thể nói là gã đã nhìn thấy nhiều chuyện còn thảm hơn, đã luyện thành ý chí sắt đá từ lâu rồi.



Khương Lộng Cầm cau mày nói: “Cho dù huynh không có quan hệ gì với cô ta, nhưng nếu Hứa Bùi chơi trò vô lại với huynh, dùng mẹ con cô ta làm lý do công kích...”



Cảnh ngộ của Dương Tư thật đáng lo.



Bỗng nhiên, gã lạnh lùng nói: “Chỉ là kỹ nữ thôi mà, ai biết được huyết mạch trong bụng là của ân khách nào?”