Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 1184 : Đánh hứa bùi, chém chư hầu (56)
Ngày đăng: 14:42 30/04/20
Sau khi phá được ải Minh Sa, Trình Viễn nhờ vào ưu thế về thủy lợi của quận Chi3ết, cấp tốc liên lạc với quân chủ lực của Dương Đào.
Nói đúng hơn là l2iên lạc với Vệ Từ.
Sau khi nhận được thư, Vệ Từ suy nghĩ một lúc rồi m0ới viết thư hồi âm cho Trình Viễn.
Nội dung chính của bức thư là một v0ài việc cần lưu ý khi hành quân, nhân tiện gửi kèm “bí kíp”.
Đừng thấy3 kiếp này Khương Bồng Cơ xuất thân từ sĩ tộc, nhưng việc đàn áp bọn họ, cô quyết đoán hơn kiếp trước rất nhiều.
Cho dù là chư hầu hay hoàng đế, đã muốn dựng nên nghiệp lớn thì phải có cả tài năng lẫn tiền bạc. Nếu không có tiền trong tay thì làm gì được chứ?
Sáu phần tài sản của thiên hạ nằm trong tay thế gia sĩ tộc. Nếu không thừa dịp chiến loạn mà “đánh địa chủ”, róc thịt mỡ trên người bọn họ xuống, sau này sẽ khó mà ra tay. Một khi thiên hạ thái bình, sĩ tộc sẽ nhờ vào nội tình để vơ vét của cải một lần nữa, thật đúng là hậu họa khôn lường.
Nhưng đối với Vệ Từ mà nói, đây không phải là vấn đề khó giải quyết.
Kiếp trước anh đã đi theo bệ hạ mấy chục năm, tận mắt thấy cô làm vô số chuyện xấu, tính kế không biết bao nhiêu sĩ tộc và hàn môn.
Tuy không dám tự nhận là đã học được tinh tuý của đối phương nhưng vẫn có thể bắt chước.
Đừng thấy Vệ Từ trông nghiêm chỉnh đứng đắn, một khi anh có ý nghĩ xấu xa thì cũng trở thành “mặt người dạ thú”.
Mấy “bí kíp” mà anh lén gửi tới tuyệt đối có thể khiến Trình Viễn học hỏi được một phen.
Trình Viễn và Tần Cung chỉ huy đại quân phá tan ải Minh Sa, vượt sông Thanh rồi đi qua mấy thị trấn quân sự quan trọng. Quận Chiết đang mở rộng cửa để chào đón bọn họ.
Trước khi đánh vào quận Chiết, hai người đã năm lần bảy lượt hạ lệnh, không cho phép binh lính quấy nhiễu người dân, một khi phát hiện có người cướp bóc tiền bạc thì sẽ xử lý theo quân pháp.
Chủ động tố cáo thì sẽ được ban thưởng công huân, còn giấu giếm không báo thì sẽ bị coi là đồng phạm.
Quận Chiết là địa bàn của Hứa thị, lòng dân nơi đây cũng hướng về Hứa thị.
Nếu có người ngoài gây tổn thương đến dân chúng ở địa phương, chắc chắn bọn họ sẽ đánh trả và chống đối.
Những năm luyện binh của Khương Bồng Cơ đã có hiệu quả. Ngày ngày được chính ủy của doanh trại tẩy não bằng bạo lực, còn ai dám ngược gió trái luật chứ.
Quân ta đại thắng mà binh lính vẫn ngay ngắn trật tự, điều này khiến Tần Cung vô cùng thán phục.
Bây giờ...
Huynh ấy đang ở đâu?
Hứa Yến Tiêu chép xong kinh thư. Như thường lệ, cô bé vừa nhẩm lại nội dung, vừa đặt kinh thư vào chậu đồng để đốt cho vong mẫu.
“Két” một tiếng, cửa lớn của viện mở ra, nha hoàn thân cận của phu nhân Hứa Bùi vội vàng nói: “Tiêu nương tử, mau lên!”
Hứa Yến Tiêu cụp mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nha hoàn nói: “Xe ngựa đã sẵn sàng ở bên ngoài, sao Tiêu nương tử còn chưa...”
Hứa Yến Tiêu lạnh lùng ngước mắt, liếc nhìn nha hoàn vô lễ. Đối phương không hề sợ hãi trước thái độ đó, trái lại kéo cổ tay cô bé.
Hứa Yến Tiêu rút tay lại: “Ngươi đi nói cho bá mẫu biết, ta thu dọn đồ đạc xong rồi sẽ qua đó.”
Nha hoàn nói: “Tiêu nương tử nào có đồ gì để chuẩn bị kia chứ. Bây giờ chạy trốn để thoát chết mới quan trọng, tiền tài châu báu chỉ là vật ngoài thân mà thôi.”
Hứa Yến Tiêu cười lạnh một tiếng rồi chủ động đi tới cửa lớn.
“Thôi, đi thôi.”
Cô bé chỉ là một bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, cho dù nha hoàn tỏ ra vô lễ thì cô bé cũng chẳng thể nói gì.
Hơn nữa đối phương nói đúng, ngoài cơ thể này ra, Hứa Yến Tiêu làm gì còn đồ vật nào trong viện nữa?
Đã thế, cô còn chuẩn bị cái gì đây?
Hứa Yến Tiêu giống một người không hề tồn tại, vừa nhỏ bé vừa mờ nhạt. Sau khi bị nhét vào xe ngựa, cô bé cũng không lên tiếng, cúi đầu suốt cả quãng đường.
Xe ngựa đi tới bến đò, Hứa Yến Tiêu bị xếp vào một khoang nhỏ trên thuyền lớn.
Mắt thấy bến đò xa dần, cô bé im lặng hít một hơi, cúi đầu niệm chú Vãng Sinh, tựa như làm vậy thì có thể trấn an trái tim đang bối rối và hốt hoảng. Chạy được khoảng một khắc đồng hồ, ở khoang thuyền đầu tiên bỗng truyền đến tiếng la khóc hoảng sợ của nữ quyến, Hứa Yến Tiêu chợt mở mắt ra.
“... Là thủy phỉ!”