Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 15 : Ký chủ, cô muốn lên giời à??? (3)

Ngày đăng: 14:27 30/04/20


Làm hệ thống thật mệt mỏi quá đi, có một ký chủ vừa không có tiết tháo vừa bạo lực như thế này, nó tức nghẹn phổi mất thôi. Thực ra ấy mà, bây giờ nó rất hoài nghi, Khương Bồng Cơ mà vào hậu cung rồi... có khi nào bà ấy biến cả cái hậu cung của Hoàng đế thành hậu cung của mình luôn không ta?



Vừa mới nghĩ đến cái cảnh Khương Bồng Cơ mặc triều phục của Hoàng hậu, trái ôm Phu nhân, phải ấp Cửu tần, Tiệp dư bóp chân, Mỹ nhân bóc nho đút cho bà ấy, còn Hoàng thượng thì ngoan ngoãn như con chim cút co ro núp trong góc cắn khăn khóc tu tu... hệ thống cảm thấy... sai sai thế nào ấy?



Hệ thống: “Không được, cô không thể giấu giếm thân phận nữ nhi của mình được, nếu không thì làm sao vào cung, làm sao cung đấu được?”



Đôi mắt của Khương Bồng Cơ tối sầm lại, thử thăm dò hệ thống: “Cung đấu quan trọng lắm à?”



Hệ thống: “Tui là hệ thống livestream cung đấu mà, cô có hiểu cái gì được gọi là trọng điểm không? Bằng không, điểm tích lũy người xem sẽ... tóm lại là hậu quả rất nghiêm trọng!”



Nói đến đó, giọng nói của hệ thống dần bình tĩnh lại.



Đôi mắt của Khương Bồng Cơ đảo tròn một vòng rồi nói: “Nhất định phải cung đấu à?”



Hệ thống chắc như đinh đóng cột: “Nhất định!!!” Tự dưng nó cảm thấy có một ký chủ có chủ kiến cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, thật phiền toái.



“Nhưng cái này thì có liên quan quái gì đến chuyện tao phải khôi phục thân phận nữ nhi đâu...”



Hệ thống: “...” Ý của ký chủ nhà nó là, không những muốn tán gái trồng bách hợp mà còn muốn giả trai bẻ cong Hoàng đế nữa sao?



Ký chủ, cô muốn lên trời náo loạn như Mỹ Hầu Vương đấy hả???



Đối diện với một hệ thống có trí tưởng tượng phong phú như thế này, Khương Bồng Cơ không khỏi khẽ cau mày lại, một cảm giác phiền chán và chán ghét nói không ra lời dâng lên trong lòng.




“Không, đây gọi là khôn khéo, này vốn dĩ là thiên phú của con gái rồi, ít nhất cũng chứng minh giới tính của ta với các cô là giống nhau.”



“Bây giờ trong núi mãnh thú qua lại rất nhiều, đa phần đều là đám sói đói hổ dữ, các cô ở trong phòng đừng có ra ngoài chạy lung tung, ta đi tìm vài thứ về ăn.”



Trước mặt mọi người, Khương Bồng Cơ một tay lôi hai cái xác đi, gặp được chân gãy tay cụt liền vứt thẳng vào trong quần áo của mấy cái xác, sau đó liền quẳng tất cả ra ngoài cửa.



Vì thế mà các vị quý nữ đều tin rằng cho dù sau này các cô ấy có tóc bạc da mồi đi chăng nữa, cũng sẽ nhớ mãi cái đêm này.



Dưới hiên bên ngoài căn phòng của đám thổ phỉ xếp không ít củi đã chặt sẵn, Khương Bồng Cơ dứt khoát dùng dao găm đào một cái hố trong phòng ngay trước mặt các quý nữ, sau đó nhóm lửa giúp họ, hơn nữa còn hướng dẫn cho họ thêm củi như thế nào, chú ý đừng để lửa tắt, cũng đừng có để đốt luôn cái phòng.



“Nhưng mà... cô mặc sơ sài thế này thôi à?”



Ngụy Tĩnh Nhàn nhìn chiếc áo trên người Khương Bồng Cơ, chỉ có một cái áo trong cùng với một cái áo dài mùa xuân, quá ít.



Khương Bồng Cơ cười hì hì nói, “Chẳng lẽ Tĩnh Nhi định cởi áo cho ta mặc à?”



Vẻ mặt của Ngụy Tĩnh Nhàn thoắt cái liền thay đổi, nghiến răng trèo trẹo, “Cái đồ không đứng đắn, tốt nhất là để gấu đen tha luôn đi cho xong, miễn cho tai họa đến người khác.”



Bị từ chối, Khương Bồng Cơ không vui, thế nên những người khác cũng không thể vui nổi.



Bước chân của Khương Bồng Cơ vừa mới thò ra khỏi cửa thì lại rút về, nghiêng đầu cười với các quý nữ một cái.