Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 16 : Ký chủ, cô muốn lên giời à??? (4)
Ngày đăng: 14:27 30/04/20
“Đúng rồi, nếu như sáng mai người trong tộc vẫn chưa tìm được đến đây thì ta sẽ đưa mọi người xuống núi. Còn nữa, đóng chặt cửa lại, đừng mở cửa cho người lạ vào... có khi... có vài người... không kịp đợi đến 49 ngày... thì đã... muốn quay lại... xem xem... rồi đó~”
Bầu không khí trong phòng lập tức giảm xuống mười mấy độ.
Nghe tiếng hét đồng loạt vang lên đằng sau lưng, tâm trạng của Khương Bồng Cơ thoáng cái liền trở nên sáng sủa hơn, nụ cười nơi khóe miệng càng là khó kiềm chế.
“Tuy rằng có hơi mưu mô, nhưng có những lúc mấy cô nhóc đó thật sự là đặc biệt đáng yêu.”
Hệ thống: “Tuy đã sớm biết rằng tam quan của cô luôn off, nhưng tui vẫn cảm thấy ký chủ cô cũng là một kẻ đặc biệt xấu xa ấy.”
Nó có lý do để tin tưởng, vị ký chủ này chắc chắn sẽ bị đám quý nữ trong căn phòng đó ghi hận cả đời. Người ta là quý nữ sĩ tộc, mỗi một cử chỉ, lời ăn tiếng nói đều được nuôi dưỡng từ bé đến lớn, là đại gia khuê tú chân chính. Thế mà Khương Bồng Cơ lại xấu tính, mấy lần khiến bọn họ để mất phong thái và hàm dưỡng của một quý nữ, không ghi hận cô nàng mới là lạ.
“Thi thoảng xấu xa một chút, mới khiến người ta đặc biệt yêu thương chứ.” Khương Bồng Cơ tỏ vẻ “mày không thể nào hiểu đâu” với hệ thống.
Hệ thống: “...” Mạ, cô tưởng rằng tất cả mọi người đều có khuynh hướng thích bị ngược đãi à?
Ánh trăng hôm nay bị mây mờ che phủ, căn bản là không có chút ánh sáng nào, màn đêm tối đen như mực.
Nhưng mà đối với Khương Bồng Cơ thì điều này không ảnh hướng nhiều lắm, thị lực trong đêm của cô luôn rất tốt, cho dù chủ nhân của cái cơ thể này bị cận thị nhẹ, nhưng sau khi trải qua dung hợp 0.3% thì thị lực vẫn tốt hơn người bình thường một chút.
Năm giác quan cùng phối hợp, trong đêm đen thẳm Khương Bồng Cơ đi lại như giẫm trên đất bằng, dựa vào kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại phong phú, cô nhanh chóng có thu hoạch.
Cô tìm được cung tên của đám thổ phỉ trong trại rồi thử xem có quen tay hay không, dây cung khá chùng yếu và tên thì lại đơn sơ, thực sự không phải một công cụ tốt.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ngay đến động tác ngắm bắn cũng không có, Khương Bồng Cơ rút ba mũi tên từ trong bao đựng tên ra, khom người kéo căng dây cung, mũi tên chẳng chút do dự phóng ra, nghe tiếng động mũi tên cắm vào thực thể vang lên, xem tất cả đều có thu hoạch.
Để những cô nhóc nhát gan kia ở lại một mình trong một trại phỉ nơi rừng hoang nước độc, Khương Bồng Cơ cũng không yên tâm lắm.
Nào có ngờ đâu, mấy cô nhóc nhát gan mà cô đang nhớ tới thực sự đã trải qua một cơn kinh hoảng.
Những gì trải qua trong ngày hôm nay quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của các cô, sau khi cạn kiệt sức lực, gương mặt ai nấy đều tràn đầy mệt mỏi.
Ngọn lửa cháy rừng rực ánh sắc đỏ lên trên những gương mặt xinh xắn, không ai nói một câu nào, hoặc phải nói là không biết phải nói cái gì.
Hoạt động thường ngày của các cô không cái nào là không tinh tế, tao nhã. Tụ họp với nhau thì nói về chuyện son phấn, huân hương hoặc là quyên hoa cài đầu đang thịnh hành, hay là nói về thơ, từ, ca, phú của các tài tử, giai nhân bên ngoài, không thì chơi nối từ... một ngày nhanh chóng trôi qua.
Nhưng bây giờ... một đám nhếch nhác thảm hại, bụng thì đói đến mức sôi òng ọc. Lạnh thì còn có thể đốt lửa để sưởi ấm, nhưng đói bụng thì có làm thế nào cũng không dịu đi được.
Mấy cô nhóc sàn sàn tuổi Thượng Quan Uyển không kiềm chế nổi lầu bầu nói: “Đói quá...”
Vạn Tú Nhi nhỏ giọng an ủi: “Không phải Liễu Hi đã nói là đi săn thú sao, chắc sẽ quay về nhanh thôi, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa là được.”
“Nhưng cô ta quá ức hiếp người....”
Trước khi đi còn dọa dẫm, khiến cô ta bây giờ nghe thấy vài tiếng động nho nhỏ thôi là liền cho là ma quỷ đang đến.
Thượng Quan Uyển buồn chán dùng thanh củi viết, vẽ nghịch bên cạnh đám lửa, nghe thấy câu đó không nhịn được mà ngẩng lên cãi lại một câu.
“Hừ, lúc đói mới nghĩ đến Lan Đình ca ca, tại sao không nghĩ đến chuyện nửa đêm canh ba bên ngoài nguy hiểm như thế nào đi...”
Ngụy Tĩnh Nhàn âm thầm giật giật ống tay áo của cô nhóc, ý bảo đừng kích thích bọn họ thái quá. Bây giờ ai nấy đều là hổ lạc đồng bằng, nhưng sau khi về rồi, lỡ như trong lòng ai thấy không thoải mái không chừng lại âm thầm dở trò ấy chứ.