Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 210 : Trăm bước xuyên bia? đâu chỉ trăm bước! (3)

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Cô vừa dứt lời, không chỉ có Lộng Cầm ngẩn ra, mà tất cả những người có mặt đều rơi vào trạng thái câm nín, còn đám khán giả thì bùng nổ.



[Thái Thú Huyền Hương]: Bác Streamer, bác đừng dọa cục cưng nghen, xa như thế làm sao mà bắn trúng được?



[Phong Chi Liêu Nguyên]: Streamer biến thái phi nhân loại còn có thể làm được, nhưng mà em gái Lộng Cầm mềm yếu căn bản là không thể?



[Hàn Vũ Đồng]: Dường như tôi có thể nhìn thấy, lại có thêm một em gái mềm yếu dần dần tiến hóa thành một gã đàn ông dũng mãnh kìa...



Đám khán giả thi nhau phân tích, nói lý, tất cả đều đồng loạt cho rằng khả năng Lộng Cầm có thể làm được là bằng 0.



Không phải là bọn họ không tin, mà là không thể tưởng tượng nổi.



Mạnh Hồn cũng cảm thấy vậy, ông ước lượng bằng mắt mình thì khoảng cách từ chỗ của Khương Bồng Cơ đến bia ngắm ít nhất cũng phải hai trăm bước.



Với khoảng cách này thì ngay cả cung một thạch cũng không bắn được, phải là cung hai thạch trở lên!



Nhưng hai thạch… đó chính là bằng một trăm cân, còn nặng hơn thể trọng của một người đàn ông trưởng thành.



Lộng Cầm chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể kéo được cây cung nặng hai thạch?



“Em có làm được không?” Khương Bồng Cơ hỏi.



Bước chân của Lộng Cầm vốn có chút do sự, nhưng nghe thấy Khương Bồng Cơ hỏi như vậy, cô nhanh chóng trở nên kiên định.



“Chỉ cần lang quân dạy nô làm như thế nào, nô có thể làm được!”



Khương Bồng Cơ mỉm cười: “Cô gái thông minh, lại đây, ta dạy em.”



Cô bỏ tấm vải đang quấn chiếc nỏ đã được cải tiến ra, tấm vải rơi xuống đất để lộ hình dáng thật của chiếc nỏ.



Mạnh Hồn nhìn thấy liền kinh ngạc mở to mắt.



Nhưng, điều khiến người ta kinh ngạc nhất vẫn còn ở phía sau.




Phập!



Một tấm bia khác vỡ đôi từ chính giữa, mà thân hình của Khương Bồng Cơ vẫn rất vững vàng, thậm chí chẳng hề dao động một tí nào.



Tiếp tục kéo dây, lắp tên, lại một tấm bia nữa vỡ tiếp, lại còn vỡ nát một cách triệt để.



Lúc này Mạnh Hồn mới phát hiện ra, Khương Bồng Cơ căn bản là không cần ngắm.



Hoặc phải nói là, khi mắt cô nhìn kỹ mục tiêu, trong đầu cô cũng đã có tính toán, không cần phải cố ý ngắm mới có thể bắn trúng mục tiêu!



Như thế này thì thị lực và độ chuẩn xác kinh khủng đến mức nào cơ chứ?



“Trên đời này không có chuyện gì là không làm được. Sở dĩ không làm được chẳng qua là vì không biết làm mà thôi.” Khương Bồng Cơ bỏ chiếc nỏ xuống, rồi đột nhiên cười lên, nụ cười sáng lạn rực rỡ, trong một thoáng dường như mặt trời chói lọi trên cao kia cũng lu mờ.



Trong tim Lộng Cầm rạo rực, ánh mắt lấp lánh, dường như có một nguồn động lực chưa bao giờ có tràn ngập chân tay cô.



Cô rất muốn trở thành một người như lang quân.



Kéo dây cung một cách nhẹ nhàng, dáng đứng sừng sững như cây tùng, sống lưng thẳng tắp như thể trời có sập xuống cũng không thể khiến ngài ấy khuất phục.



Ngài ấy có thể làm được tại sao mình không làm được?



Cho dù cuộc sống cực kỳ gian khổ, những buổi huấn luyện dài đằng đẵng vắt kiệt sức lực cô nhưng cô rất tự do, rất vui sướng.



Cô không muốn quay lại cuộc sống trước kia nữa, cũng không muốn bị cha mẹ bắt về lấy chống, cả đời chỉ xoay quanh bên một người đàn ông tầm thường, ầm ĩ với nhau quanh cái bếp lò cả đời.



Cuộc sống ngây ngây ngô ngô, bình lặng như thế khiến người ta chết lặng, vậy đó có được coi là sống không?



Ý nghĩ mạnh mẽ đó choán lấy toàn bộ đầu óc cô, khiến cô mê muội.



Đó không phải là sống!!!