Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 211 : Diệt thổ phỉ (1)

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Lộng Cầm kiên định nhìn Khương Bồng Cơ, hai đầu gối quỳ thẳng tắp, vết thương trên vai vẫn rướm máu, dính chặt trên quần áo.



“Xin lang quân dạy nô!”



Khương Bồng Cơ cười như không cười nhìn Lộng Cầm, khiến cô nảng cả người mất tự nhiên.



Một lúc lâu, Khương Bồng Cơ mới nói: “Em thấy ta có cái gì hay để dạy cho em chứ?”



Lộng Cầm giật mình, không hiểu ý của cô.



Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Em biết khổ luyện, biết nỗ lực, còn có một trái tim không chịu khuất phục, có được những thứ đó đã đủ. Cái ta có thể dạy em, chỉ là nói cho em biết làm thế nào để phát huy hết ưu thế của bản thân, làm thế nào để trở nên mạnh mẽ. Còn những thứ khác phải dựa vào bản thân em.”



Cấu tạo sinh lý của phụ nữ quả thực rất thiệt thòi nhưng nó không có nghĩa phụ nữ là kẻ yếu.



Ở thế giới của Khương Bồng Cơ, lực lượng Liên Bang đại khái chia làm mười bốn chi quân đoàn, Quân đoàn trưởng chính là trưởng quan có cấp chỉ huy cao nhất, trực tiếp nhận lệnh từ Tổng Nguyên soái. Mỗi quân đoàn đều có trách nhiệm khác nhau, như Khương Bồng Cơ lãnh đạo quân đoàn 007 thuộc Quân đoàn tác chiến bậc một.



Có thể nói, ngoài Tổng Nguyên soái ra, Quân đoàn trưởng chính là người làm mưa làm gió, có quyền lực cao nhất.



Mà trong Liên Bang, mười bốn Quân đoàn trưởng thì có tám người là nữ, sáu người là nam.



Liên Bang chỉ tôn trọng kẻ mạnh, chứ không bàn tới giới tính.



Ai dám nói mấy vị Quân đoàn trưởng kia là phụ nữ nên yếu hơn so với sáu vị Quân đoàn trưởng nam còn lại?



Trên thực tế, thứ hạng năng lực chiến đấu của Khương Bồng Cơ hoàn toàn có thể đứng vào ba vị trí đầu trong nhóm các Quân đoàn trưởng.



Thế nên, cấu tạo sinh lý cũng không phải là tất cả, còn phải nhìn xem người đó có tư tưởng trở thành kẻ yếu hay không?




Đứa bé là do lão ăn mày nhặt được, theo ông ta từ khi bi bô tập nói đến giờ đã mười hai tuổi. Vốn tưởng nửa đời sau ông ta có chỗ dựa, không ngờ thằng bé đói quá lén lút ra ngoài ăn xin, vô ý làm bẩn giày của một binh lính Mạnh Gia Quân, sau đó bị đối phương đánh chết.



Đây là hành vi của người bảo vệ Đông Khánh, bảo vệ bách tính?



Rõ ràng là một đám hổ báo khoác lên mình tấm da người, là ác quỷ chui ra từ địa ngục!



“Chửi cái gì hả, lão súc sinh kia!”



Có một binh lính tai thính nghe thấy tiếng chửi, hùng hùng hổ hổ tiến đến.



Lão ăn mày dứt khoát không đếm xỉa gì nữa, nhổ một bãi nước bọt về phía tên binh lính: “Chửi cái đám súc sinh bọn mày đấy!”



Trong nháy mắt, bên đường chảy ra một mảng máu lớn, lão ăn mày bị đâm nhiều vết nằm bên cạnh thi thể đứa bé.



Đám lưu dân cạnh đó đã chứng kiến quá nhiều trường hợp như vậy, giờ bọn họ chỉ có chết lặng, đôi mắt như hạt gỗ trơ ra, không có bất cứ cử động nào, giống như người gỗ vậy.



Đúng lúc này, ngoài thành truyền đến tiếng vó ngựa.



Đám thủ vệ vốn còn tự cao tự đại lập tức như chuột gặp phải mèo, biến thành nịnh hót cung kính, cúi đầu khom lưng.



Người cưỡi ngựa không để ý đến đám bách tính hỗn loạn, phóng thẳng ngựa như bay đi vào.



“Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Quận thủ, nhanh chóng thông báo!”



Người trên ngựa hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy tia máu, hai má bị che phủ một tầng bụi, đầu tóc bết dính, mặt mũi tiều tụy, vừa nhìn liền biết gã đã thúc ngựa đi đường suốt đêm vài ngày liền.