Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 272 : Suối nước nóng kê sơn (7)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Bởi vì đi cùng các học sinh nên khu Uyên Kính dùng suối nước nóng rất lớn, bên trong còn có một con suối diện tích nhỏ, đình đài thuỷ tạ các thứ đều có tất, đủ cho mấy thầy trò tha hồ chơi. Đây cũng là phòng tắm xa hoa nhất khách sạn suối nước nóng này.



Nếu không phải là Uyên Kính tiên sinh nổi danh khắp Đông Khánh, dự là có muốn cũng không được phòng tốt như thế.



Tổ Đức đi theo Uyên Kính trở về, đang định tiến lên kéo cửa ra cho ông thì lại thấy Uyên Kính đưa tay ngăn lại, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.



“Con nghe xem, có phải có gì đó khác thường không?”



Tổ Đức ngơ ngác, họ đâu có đi nhầm phòng, thầy lại tính chơi trò giật gân gì đây?



“Dạ, có gì lạ ạ?”



Uyên Kính tiên sinh cười nói: “Ngày thường, mấy đứa toàn ngoài mặt thì tuân thủ lễ nghĩa, nhưng trong lòng chỉ thích chơi đùa nghịch ngợm. Lão già ta đi vắng, còn không thừa cơ náo loạn ngất trời, chứ sao yên tĩnh như thế được? Cho nên, chắc hẳn có khách quý tới. Tổ Đức, con xem bộ dạng ta hiện giờ thế nào?”



Tổ Đức nghẹn lời trong chốc lát, rồi nghiêm túc nói: “Thầy tư thế oai hùng, tinh thần phấn chấn, không thua kém gì thanh niên trai tráng.”



Uyên Kính tiên sinh gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”



Tổ Đức: “…”



Uyên Kính ra vẻ danh sĩ uyên bác đẩy cửa ra, cặp mắt sáng quắc đảo qua một lượt trong phòng, lập tức hiểu rõ.



Thấy người tới đúng như trong dự kiến, ông nói: “Nhiều năm không gặp, Liễu Quận thủ vẫn khỏe chứ?”



Nhờ Cổ Mẫn nên Liễu phủ và Uyên Kính tiên sinh có chút giao tình, hai nhà cũng thường qua lại. Dù Cổ Mẫn đã qua đời nhiều năm, song Kế phu nhân cũng không quên đưa quà cho Uyên Kính tiên sinh vào những ngày lễ tết.



Người mà Uyên Kính tiên sinh nói là khách quý không ai khác chính là Liễu Xa.



Còn về Phong Nhân bên cạnh thì chẳng qua là người đi theo góp vui thôi.
Chẳng ai ngờ, Uyên Kính tiên sinh siêu phàm thoát tục trong truyền thuyết thực tế lại thế này, cứ như một lão ngoan đồng vậy.



“Vậy thì, Liễu mỗ sẽ gọi con trai đến gặp mặt tiên sinh…”



Uyên Kính tiên sinh cười nói: “Không vội, mới rồi ta đã gặp tiểu lang quân ở bên ngoài, đứa bé này mặt mày đoan chính, sáng sủa khỏe mạnh. Không cần làm phiền Liễu Quận thủ, để ta sai đệ tử đi gọi, chi bằng Quận thủ cùng lão già này chơi một ván cờ?”



Chẳng biết tại sao, Liễu Xa nghe Uyên Kính tiên sinh nói con gái nhà mình như vậy, trong lòng đột nhiên có cảm giác thấp thỏm. Mặt mày đoan chính còn có thể hiểu được, khoẻ mạnh thì làm sao nhìn ra chứ?



Không chỉ có Liễu Xa mù mờ, thanh niên Tổ Đức đi theo Uyên Kính tiên sinh cũng ngơ ngác theo. Cái tên thiếu niên choai choai lỗ mãng vừa nãy lại là lang quân nhà Liễu Quận thủ?



“Vậy làm phiền tiên sinh rồi.”



Liễu Xa vẻ mặt trấn tĩnh nhưng trong lòng lại len lói chút bất an. Hay là con gái nhà ông lại gây ra chuyện gì rồi?



“Tổ Đức, con đi bố trí, ta muốn cùng Liễu Quận thủ đánh một ván cờ.”



Người đời đều biết Uyên Kính tiên sinh tinh thông cầm kỳ thi họa. Nhưng chỉ có học trò của ông biết, tiên sinh thích nhất là chơi cờ, bình thường hay tự bày cờ chơi một mình, tự chơi tự vui cả đêm.



Uyên Kính tiên sinh tay cầm quân đen, lưng đối diện cửa, nhưng sau gáy lại như mọc thêm một con mắt, nói với thanh niên vừa mới bước qua: “Tử Hiếu, con thay ta đi một chuyến, đến phòng số ba của Phương Hòa Viện, nói là phụ thân của tiểu lang quân gọi cậu ấy qua đây.”



Người thanh niên kia hình như mới vừa tắm rửa xong, quần áo tóc tai đều mang theo hơi nước, làm ướt hai vai.



Nghe thầy sai bảo, anh ta vâng lời không chút nghi ngờ.



“Vị tiểu hữu kia... cũng là... cao đồ của tiên sinh?”



Liễu Xa vừa nhìn lên đã suýt nữa đánh rơi quân cờ, thậm chí quên luôn một nghi vấn: Ông còn chưa nói con gái nhà mình ở phòng nào, sao Uyên Kính tiên sinh lại biết chính xác như vậy?