Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 273 : Suối nước nóng kê sơn (8)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Uyên Kính tiên sinh bật cười, hỏi lại Liễu Xa: “Ông nói Tử Hiếu? Nó chính là đồ đệ ta mới thu nhận, cũng coi như vừa đủ vừa thiếu.”



Lúc ông nói, thanh niên kia đã đi ra, chỉ còn cái bóng lưng mảnh khảnh.



Liễu Xa nghe xong liền mở to mắt, không biết là nghĩ đến điều gì. Hồi lâu, Liễu Xa mới ngượng ngùng nói nhỏ: “Thì ra cậu ta là đồ đệ thứ tư của tiên sinh, quả thật là tướng mạo phi phàm…” Ngoài miệng thì nói thế, song trong lòng ông lại âm thầm sinh nghi, Vệ Tử Hiếu sao lại thành đệ tử quan môn của Uyên Kính?



Trong lòng ông vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, ánh mắt cũng dần tối lại. Vệ Từ là người Lang Nha, cũng xin học ở Lang Nha, nhưng vì biến cố gia đình nên sau này theo cả tộc rời khỏi Đông Khánh.



Uyên Kính tiên sinh nhắm hờ mắt, đôi mắt thanh tĩnh như nhìn thấu hết thảy, thấy phản ứng của Liễu Xa chỉ nói một câu đầy ẩn ý: “Vốn dĩ ta không nhận nổi người đồ đệ này, mặc dù có duyên nhưng không có phận...”



Tay cầm quân cờ của Liễu Xa khựng lại, vẻ mặt có phần tò mò và ngờ vực: “Nếu đã như vậy, hà cớ gì tiên sinh tiên sinh lại nhận cậu ta làm đệ tử?”



“Ông có điều không biết, đứa bé Tử Hiếu này trong lòng có khúc mắc, chuyện này biến nó thành người thông tuệ nhưng lại thích đi vào ngõ cụt, rất dễ lầm đường lạc lối. Trước đây ta đã hai lần muốn nhận nó làm đệ tử, nhưng đều bị nó từ chối. Đến bây giờ nó đã chịu tỉnh ngộ, ta tất nhiên là vui sướng vạn phần.”



Đối với Uyên Kính mà nói, không có gì vui hơn việc có thể hóa giải khúc mắc cho một mầm non, để nó có thể khỏe mạnh trưởng thành.



Liễu Xa cứ như được nghe truyện thần thoại. Xưa nay chỉ có người khác muốn bái Uyên Kính làm thầy, vậy mà lại có người có thể khiến Uyên Kính mấy lần muốn thu nhận nhưng không được?



Vệ Từ… hình như A Mẫn cũng chỉ nói cậu ta là một mưu thần khá đắc lực. Nói đơn giản hơn thì phải là: người thông minh nhất trong những người đẹp, người đẹp nhất trong những người thông minh. Đây là người đàn ông chính sử không có nhắc tới, chỉ xuất hiện trong thoại bản dã sử mà thôi.



Cho nên… Uyên Kính tiên sinh, ông khẳng định mình không đùa đấy chứ?



“Có thể được tiên sinh ưu ái như vậy, hẳn là mọi mặt đều không kém.” Liễu Xa cố gắng giữ trạng thái bình thường để tránh lộ ra sơ hở.



“Tất nhiên rồi, Tử Hiếu có tướng nghi gia nghi thất*.”



*Cụm từ ý chỉ gia đình vợ chồng hòa thuận, thường miêu tả đức tính của phụ nữ.



Liễu Xa và Phong Nhân đang ngồi xem cờ bên cạnh đều câm nín.




Một giây sau, cánh cửa lần nữa khép lại, trên cửa có bóng người mờ mờ hắt lên, rõ ràng người kia không rời đi.



Khương Bồng Cơ nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Cô tạm thời tắt livestream rồi bước ra khỏi suối nước nóng, lau qua người rồi thay sang một bộ đồ khô ráo. Xong xuôi, cô mở lại livestream đồng thời đẩy cánh cửa giấy ra. Cô nói với Vệ Từ đang ngồi xổm ở cửa: “Làm phiền lang quân dẫn đường.”



Lúc này không có sương mù che lấp, dung mạo của Vệ Từ hiện rõ trong mắt Khương Bồng Cơ. Nhìn thấy người thật, cô hiểu ra vì sao đám người trong phòng livestream lại kích động như vậy rồi.



Mái tóc đen dày hơi ẩm xõa trên hai vai hiện rõ nếp ướt, còn có giọt nước rơi xuống tí tách. Mặt mũi như quan ngọc, da mịn như sứ, do ảnh hưởng của hơi nóng nên gương mặt anh có chút ửng hồng, làm người ta có cảm giác say lòng. Tóc mai như đao cắt, lông mày như mực vẽ, đôi mắt đen nhánh mang vẻ bình tĩnh.



Lúc Khương Bồng Cơ nhìn vào mắt người này lại không nhìn ra chút cảm xúc nào, cứ như tâm hồn anh ta đều trống rỗng vậy. Chỉ riêng điểm này đã đủ cho Khương Bồng Cơ có hứng thú. Hình như đây là lần đầu cô gặp thanh niên này, vì sao đối phương lại đề phòng cô như vậy?



Khương Bồng Cơ đảo mắt, trong đầu bắt đầu tính toán. Cô ngồi xổm xuống cạnh thanh niên kia, đôi mắt dường như không có chút gợn sóng không thể khống chế mà rung động: “Nếu lang quân không có hầu kết mà có lỗ tai, thì ta còn tưởng là tiểu nương tử nhà nào một thân một mình chạy đến suối nước nóng này cơ đấy.”



Vệ Từ đanh mặt lại, hơi ngửa đầu ra sau để tránh Khương Bồng Cơ: “Trò đùa này của tiểu lang quân có hơi quá đáng rồi, Từ không thích người khác lấy ngoại hình của Từ ra trêu chọc.”



Khương Bồng Cơ đứng dậy, khoanh tay trước ngực: “Ta rõ ràng là đang khen huynh đẹp mà.”



Vệ Từ mím môi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Từ là nam, so sánh Từ với nữ nhi thì rất là thất lễ.”



Khương Bồng Cơ: “…”



Uôi, cái tôi cũng lớn phết!



“Lan Đình?”



Giọng nói quen thuộc mang chút nghi ngờ khiến họ dừng chân.



Khương Bồng Cơ nhìn theo hướng giọng nói kia, một thiếu niên ngọc thụ lâm phong đang dựa vào cái cột nhỏ cười với cô, đôi mắt cậu ta chứa đầy vẻ vui mừng.