Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 280 : Kết quả rõ ràng (1)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Hai cha con Phong Nhân ngồi trong cỗ xe đang lao vun vút.



Tiếng bánh xe lộc cộc pha lẫn với những âm thanh huyên náo khác truyền vào trong buồng xe nhưng vẫn không thể phá vỡ bầu không khí yên ắng kỳ lạ giữa hai người.



Một lúc lâu sau, Phong Nhân mới thở dài hỏi: “Tay con còn đau không?”



Phong Cẩn vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt trắng bệch một cách bất thường, đôi môi mỏng gần như tím tái. Vết thương trên cánh tay cậu đã được y quan cầm máu băng bó, song máu thấm ướt phân nửa ống tay áo đến bây giờ vẫn chưa khô, nhìn trông rất chật vật.



“Đỡ hơn rồi ạ…” Phong Cẩn cúi đầu đáp, rồi lại ngập ngừng hỏi: “Phụ thân, Quan Gia…”



Phong Nhân ngắt lời cậu, nói: “Bây giờ, chỉ sợ Quan Gia đã quyết tâm liên hôn với Bắc Cương, muốn dùng cuộc hôn nhân này để ổn định cục diện chiến tranh biên giới của hai bên… Cái loại tính toán ngây thơ như thế này, đến con nít cũng không thèm dùng thế mà Quan Gia lại… chung quy vẫn là thứ không ra gì!”



Phong Cẩn nghe không sót một chữ nào, càng nghe cậu lại càng cảm thấy căng thẳng, dường như trong lòng có một cái trống nhỏ đang gõ dồn dập.



Ý của phụ thân là… dự định buông tha cho hoàng thất Đông Khánh đã hết thuốc chữa này sao?



“Hôm nay con cũng quá lỗ mãng, nếu cậu nhóc nhà Liễu Trọng Khanh không có võ nghệ cao cường thì con không chỉ bị thương một cánh tay thế này thôi đâu.”



Trong giọng nói của Phong Nhân chứa đựng cả đau lòng lẫn căm phẫn, dù sao người bị thương cũng là con trai ông, con trai bị thương thì người làm cha đương nhiên đau lòng.



Phong Cẩn cúi đầu, im lặng nghe Phong Nhân trách móc. Cậu vốn không thích ra mặt, nhưng hôm nay lại xảy ra xung đột với đám dũng sĩ Bắc Cương, thậm chí còn bị thương, đương nhiên là cũng có suy tính của mình. Cậu ra mặt thì cùng lắm là bị thương, nhưng nếu để đám dũng sĩ Bắc Cương đó quay mũi giáo về phía thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ, e rằng sẽ xảy ra án mạng. Ai cũng biết Đông Khánh bị lũ sói đói nhòm ngó, Trấn Bắc Hầu phủ là phòng tuyến bảo vệ cuối cùng ở biên giới phía Bắc, nếu hôm nay thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ xảy ra chuyện, ai biết đám người rắp tâm xấu xa đó sẽ nói những gì? Còn Bắc Cương lại kiêu căng huênh hoang đến mức nào?



Có lẽ là vì bị ảnh hưởng bởi gia phong nên cả Phong Cẩn và Phong Nhân đều không để ý ai làm hoàng đế.




Trong điện vẳng lại tiếng nhạc lả lướt, mùi hương xa hoa lãng phí quanh quẩn trong không khí, vậy mà dám bảo với ông là hoàng đế đã ngủ rồi?



Ông ta coi Phong Hiển Đức ông là đứa trẻ ba tuổi sao?



Lưu Thường Thị làm thái giám từ bé, chất giọng sắc nhọn chói tai, dáng vẻ chẳng ra nam chẳng ra nữ, nhưng ông ta có thể leo lên vị trí Trung Thường Thị ở nơi như cung Thượng Dương, trở thành hoạn quan thân tín bên cạnh hoàng đế thì đương nhiên khả năng quan sát không hề yếu.



Ông ta ra vẻ khó xử cười: “Trung Thư Lệnh đại nhân tiến cung lúc đêm khuya thế này, theo lý thì tiểu nhân phải lập tức thông báo. Nhưng mấy ngày gần đây bệ hạ lao tâm lao lực về chuyện của Bắc Cương, hơi chút là giận dữ, tiểu nhân rất khó xử. Hay là, Trung Thư Lệnh nói cho tiểu nhân chuyện mà ngài định tiến cung bẩm báo, nếu có chuyện quan trọng, thì dù có bị bệ hạ trách phạt tiểu nhân cũng sẽ liều mạng vào bẩm báo cho ngài.”



Bình thường nếu bị Lưu Thường Thị gây khó dễ như thế này, Phong Nhân chắc chắn sẽ phất tay áo bỏ đi, ông lười phải đôi co với một hoạn quan. Nhưng hôm nay, ông lại cười lạnh đáp: “Từ quan!”



Vẻ mặt của Lưu Thường Thị thoắt cái liền thay đổi, than thở kêu lên: “Đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Trung Thư Lệnh đại nhân tức giận đến vậy? Từ quan đâu phải là chuyện nhỏ, một khi đã nói ra rất khó thu lại… sao ngài lại…”



Phong Nhân lạnh mặt nói: “Xem ra bệ hạ quả thật đã ngủ rồi, vậy thì Phong mỗ không làm phiền nữa, ngày mai ta sẽ thượng tấu với bệ hạ...”



Lưu Thường Thị không dám ngăn cản nữa, vội vàng đi bẩm báo. Ông ta có ngu nữa cũng biết, lúc này Phong Nhân từ quan chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.



Phong Cẩn âm thầm nhìn cung Thượng Dương xa hoa, lại nhìn cái vị Lưu Thường Thị kiêu căng ngạo mạn kia mà lòng phát lạnh.



Phong Nhân miệng cười mà lòng không cười, lạnh lùng nói: “Vậy làm phiền Lưu Thường Thị rồi.”



Lưu Thường Thị nghe mà tê cả da đầu, tuy ông ta nắm trong tay một vài quyền lợi nhất định, nhưng gặp sĩ tộc chân chính như Phong Nhân vẫn không giấu được cảm giác hèn mọn và chột dạ.