Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 281 : Kết quả rõ ràng (2)
Ngày đăng: 14:30 30/04/20
Phong Nhân từ cung điện đi ra, sắc mặt lạnh như băng.
“Hoài Du, đi thôi.”
Phong Cẩn thầm nhìn phụ thân mình, lại nghe tiếng đập bùm bùm bên trong cùng với tiếng thét kinh hoàng của cung nữ, cậu do dự một lúc rồi quả quyết bước theo Phong Nhân, trong lòng đối với vị hoàng đế này vô cùng thất vọng, cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng như Phong Nhân dự đoán, vị hoàng đế kia chỉ là ban thưởng tiền và dược liệu cho Phong Cẩn, chủ yếu là làm yên lòng, căn bản không nhắc đến việc xử lý lũ người Bắc Cương kia ra sao, trong lời nói thậm chí còn không hề che giấu ý bảo vệ đám người Bắc Cương kia.
Cho dù Phong Nhân lấy việc từ quan uy hiếp, vị kia cũng không dao động, thậm chí còn có chút mừng thầm.
Phong Nhân mặc dù chỉ là một Trung Thư Lệnh chẳng to tát gì, nhưng dẫu sao cũng là một vị quan. Nếu như ông chủ động từ chức, hoàng đế liền có thể bổ nhiệm tâm phúc của mình, dần dần gia tăng quyền uy trong triều.
Nhớ đến phản ứng của Lưu Thường Thị, vừa nghe thấy Phong Nhân định từ quan đã vội vàng vào trong bẩm báo, còn vị hoàng đế kia thì nghe xong lại vui mừng khôn xiết... So phản ứng của hai người này, Phong Nhân suýt bật cười... tầm nhìn của hoàng đế lại không bằng một tên hoạn quan! Phong thị mà còn tiếp tục theo hoàng đế này thì sớm muộn cũng xong đời. Nhân lúc chưa muộn mà thoát thân mới là kế sách tốt nhất.
***
Riêng về tài đánh cờ, mười Lữ Trưng cũng không chống lại được một “bụng mưu mô” Vệ Từ.
“Không đánh cờ với cậu nữa, lần nào cũng có cảm giác như đấm vào bông, bực tức vô cùng.” Lữ Trưng nhìn thế cờ không thể cứu vãn nổi nữa bèn sảng khoái nhận thua, còn đánh tiếp thì cũng tự ngược đãi mình quá rồi.
Anh ta vốn muốn tìm Khương Bồng Cơ an ủi, song vừa quay đầu lại phát hiện người ta đã mất tích từ lâu.
“Tử Hiếu, cậu có nhìn thấy Lan Đình đâu không?” Lữ Trưng hỏi.
Vệ Từ đáp: “Mười lăm phút trước đã đi rồi, chắc là đi ngủ.”
Lữ Trưng gật đầu, sau đó như nhận ra điều gì mà nghiến răng nghiến lợi muốn bóp chết người trước mặt.
“Mười năm phút trước cậu đang chơi cờ với ta, vậy mà vẫn còn rảnh rỗi để tâm đến người khác!”
Lữ Trưng nghẹn lời. Mặc dù anh ta là lần đầu tiên đến Thượng Kinh, lần đầu tiên tắm suối nước nóng nhưng cũng biết ngõ Trường Tình là nơi nào.
Đó là làng chơi, nơi tụ tập đủ loại mỹ nhân mềm mại dịu dàng.
Thiếu niên choai choai trước mắt này, chắc còn chưa mọc đủ lông nhỉ?
“Rượu ở đó khá ngon, ca hát cũng không tồi, nếu huynh thích thì tối nay ta đưa huynh đi mở mang kiến thức.” Khương Bồng Cơ mời.
Lữ Trưng vội vàng đáp: “Thế, thế thì ngại quá... Chỉ là nghe nói ngõ Trường Tình có không ít tài nữ học thức giỏi giang. Biết bao thiếu niên anh tài vì nụ cười của giai nhân mà đến đấu thơ... Ta quả thật muốn mở mang kiến thức chút.”
Lần này đến lượt Vệ Từ nghẹn lời.
Anh lặng lẽ nhìn Lữ Trưng đang nóng lòng muốn đi, lại nhìn Khương Bồng Cơ, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Thấy Vệ Từ đi thẳng qua hai người, Lữ Trưng đau khổ nói: “Tử Hiếu xưa nay không thích gần nữ sắc, vô cùng ghét những nơi như thế. Mấy lời vừa rồi của chúng ta bị cậu ấy nghe thấy rồi... Hi vọng cậu ấy không tố cáo với thầy...”
“Anh ta sẽ không nói đâu.” Khương Bồng Cơ khẳng định.
Lữ Trưng hỏi: “Sao cậu biết?”
Khương Bồng Cơ có chút buồn cười đáp: “Trực giác.”
Vệ Từ quả thực không nhiều lời nhưng Khương Bồng Cơ và Lữ Trưng cũng không đến ngõ Trường Tình được, bởi vì buổi chiều Uyên Kính tiên sinh dẫn học sinh rời khỏi Kê Sơn. Liễu Xa thấy thế, cảm thấy ở lại tắm suối cũng vô vị, dứt khoát mang theo Khương Bồng Cơ đi nhờ xe của bọn họ xuống núi cùng.
Vừa tới cổng thành, một tin tức sét đánh giữa trời quang truyền tới.
Thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ đã xảy ra chuyện!