Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 283 : Tự chui đầu vào chỗ chết (2)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


“Không biết, chẳng qua cảm thấy tên lang quân nghe rất quen tai, dường như đã nghe thấy ở đâu nhưng nhất thời lại không nhớ ra.” Vệ Từ nở nụ cười đúng mực, sau lại chắp tay với “cha con” Liễu Xa, nói: “Liễu Quận thủ và tiểu lang quân đã về đến Phong phủ an toàn, Từ cũng coi như làm tròn phân phó của thầy. Không tiện quấy rầy, chỉ sợ thầy đợi lâu mà lo lắng, nay xin cáo từ trước.”



Liễu Xa giữ lại mấy lần, Vệ Từ vẫn lấy cớ “phải về báo cáo” mà rời đi.



Từ Kha thầm hỏi: “Vị đó là bạn mới của lang quân à?”



Khương Bồng Cơ trợn mắt, cô không cho rằng Vệ Từ coi cô là bạn đâu. Cái tên này không biết tại sao lại rất bài xích cô, không tính là thù địch, nhưng cũng không gọi là thân thiện. Vệ Từ không chịu nói cô cũng lười tìm hiểu nguyên nhân, chỉ cần không uy hiếp tới an toàn của cô là được.



“Có duyên gặp một lần thôi, anh ta vâng lời Uyên Kính tiên sinh tiễn ta và phụ thân về.”



Uyên Kính tiên sinh?



Từ Kha kinh ngạc, ý lang quân nhà mình là tối qua đi tắm suối nước nóng ở Kê Sơn đã đụng phải Uyên Kính tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy sao?



Uyên Kính tiên sinh là thần tượng của các thanh niên Đông Khánh, Từ Kha cũng không ngoại lệ.



“Vị lang quân đó là học trò của Uyên Kính tiên sinh ạ?” Từ Kha hỏi, trong ánh mắt lấp lánh ham muốn tranh đua cao thấp.



“Ừm, đệ tử nhập môn của Uyên Kính tiên sinh đó. Anh ta có chút bí mật, nhưng...” Khương Bồng Cơ bật cười, tự tin nói: “Chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ làm gì có ngàn ngày phòng trộm. Ta rất muốn xem xem bí mật của anh ta có thể giữ được bao lâu?”



Từ Kha nghe mà ngây người, không biết lang quân nhà mình có ý gì.



Quan trọng hơn là, tại sao lang quân lại ví bản thân là trộm?



***



Ở nơi khác, Vệ Từ cũng thấy nhức não. Hôm qua gặp Khương Bồng Cơ đã là chuyện ngoài kế hoạch, không ngờ hôm nay còn đụng phải Từ Kha. Càng kinh dị hơn là Từ Kha thế mà đã đi theo bệ hạ... Mặt trời mọc hướng Tây rồi sao?



Nghĩ đến Từ Hiếu Dư từng biết, lại nhớ tới gương mặt vừa mới thấy, lòng Vệ Từ rối như trăm mối tơ vò.



Luôn cảm giác hình như có gì đó sai sai!




Phong Cẩn chớp mắt, cũng không thèm để ý tới thể diện dùng một tay chống cằm, nhìn bàn cờ đang trong tình thế giằng co.



“Vì Cẩn bỗng ý thức được, không thể xem Lan Đình như những cô gái bình thường. Người mà nam nhi cả thiên hạ đều than không bằng, thì cầu cứu cũng không tính là mất mặt.”



Khương Bồng Cơ: “...”



Nhìn bàn cờ, Phong Cẩn suy nghĩ thật lâu mới hạ xuống nước tiếp theo: “Vốn tưởng có thể ngăn kiếp nạn cho vị thế tử kia, không ngờ… lòng tốt lại đổ sông đổ bể…”



“Tên này đã muốn tìm chết ai cũng không cản được. Ta vừa rồi sai người nghe ngóng tin tức, cũng coi như hiểu rõ được chuyện xảy ra tối qua.” Vẻ mặt Khương Bồng Cơ thản nhiên nói: “Vị thế tử kia đúng là được cưng chiều đến mức thối nát luôn rồi? Đã biết là người tranh hoa khôi với mình là đám người Bắc Cương, được nhắc nhở mà vẫn không thèm lùi bước, còn cậy có chỗ dựa mà cố ý khiêu khích, để nô bộc tùy tùng ra tay đánh người...”



Kết cục thì vui rồi, toàn thắng ôm được mỹ nhân về, đám người tranh hoa khôi với hắn còn bị đánh chết vài tên. Đánh chết người coi như việc nhỏ, nhưng trong số kẻ bị chết đó có tên có thân phận không thấp, thế nên mới khiến người ta đau đầu.



Bây giờ, Bắc Cương cứ lấy chuyện này mà đòi Đông Khánh phải trả lại công bằng.



Nhìn cảnh ngộ của Phong Cẩn là biết, Quan Gia hiện giờ rất thiên vị Bắc Cương. Chỉ cần không đụng tới ngai vàng của ông ta thì điều kiện gì cũng có thể cân nhắc.



Đúng lúc này, Liễu Xa mang về một tin tức cực kỳ xấu.



Đã tìm được người chịu tội thay, vừa khéo lại là người Khương Bồng Cơ quen biết và cũng nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.



Người đó chính là một trong bốn đệ tử của Uyên Kính - Hàn Úc!



“Chuyện này sao lại dính dáng tới Hàn Úc?”



Dù Khương Bồng Cơ đầu óc nhanh nhạy thì lúc này cũng bắt kịp vấn đề.



Cũng không thể vớ đại một người chịu tội thay thế chứ?



Thật ra chuyện này cũng coi như là trùng hợp.