Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 284 : Tự chui đầu vào chỗ chết (3)
Ngày đăng: 14:30 30/04/20
Hàn Úc cũng thật là xui xẻo.
Hôm qua, khó khăn lắm cậu chàng mới kéo được Trình Tĩnh cùng đi tắm suối nước nóng ở Kê Sơn, nhưng hai người không biết đoàn Uyên Kính ghé tắm khu nào.
Bất đắc dĩ phải phái người hỏi thăm, vì vậy mà để lỡ không ít thời gian, vừa hay gặp đoàn của thế tử Trấn Bắc Hầu phủ.
Nếu chỉ nói về huyết thống, Hàn Úc chẳng có quan hệ gì với vị thế tử này, nhưng nếu bới móc kĩ thì hai người vẫn có chút dây mơ rễ má.
Thế tử Trấn Bắc Hầu phủ vốn là con thứ, để được lên làm thế tử tất nhiên thân phận phải cao lên một chút, thế là được vợ cả nuôi dưỡng. Trùng hợp là, vị vợ cả kia là chị gái ruột của cha Hàn Úc, cũng chính là bác ruột của cậu ta.
Hàn Úc biết bác mình không thích đứa con thứ này, nhưng vì dòng dõi của Trấn Bắc Hầu phủ nên mới không thể không đối tốt với vị thế tử này.
Hàn Úc nghĩ đến bác mình, lại nhạy bén nhận ra tình thế của Đông Khánh hiện nay, sợ vị thế tử này gây chuyện nên tới khuyên vài câu. Vị thế tử này tuy kiêu căng từ nhỏ, nhưng ngoài mặt vẫn biết giữ lễ nghĩa, nên rất cung kính với Hàn Úc.
Nhưng chỉ cung kính thì cũng vô dụng.
Miệng thì nói tuyệt đối không gây chuyện, nhưng chân lại rất thành thật chạy tới làng chơi.
Trình Tĩnh coi thường nơi đó nên không đi cùng.
Hàn Úc trong lòng bất an nhưng không ngăn được thế tử, chỉ đành đi theo xem sao.
Có cậu canh chừng, hi vọng sẽ không gây họa.
Đối với văn nhân mà nói, danh dự và tôn nghiêm còn hơn xa tính mạng. Chớ nói chi Uyên Kính tiên sinh còn là danh sư, văn sĩ danh chấn muôn nơi.
So với nỗi lo lắng của Phong Cẩn, Khương Bồng Cơ lại bình tĩnh như thường, ánh mắt cô còn lấp lóe như thể muốn xem trò vui.
Cô nói: “Hoài Du, cậu cảm thấy người thành danh nhiều năm như Uyên Kính tiên sinh sẽ bị chuyện nhỏ nhặt này làm khó?”
Cô chỉ gặp mặt Uyên Kính tiên sinh mấy lần, bề ngoài ông dường như chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường có học thức uyên bác, tính cách hiền hoà. Nhưng cô nhìn người luôn rất chuẩn, vẻ ngoài của Uyên Kính tiên sinh tuy dần già đi theo thời gian, nhưng ánh mắt luôn có sức sống vô cùng tận của tuổi trẻ.
Phong Cẩn im lặng.
Khương Bồng Cơ khẳng định: “Ta tin tưởng vị tiên sinh kia sẽ giải quyết gọn gàng chuyện này trong vòng ba ngày!”
Vì sao lại là ba ngày?
Bởi vì ba ngày sau sẽ bắt đầu kỳ đánh giá, Hàn Úc cũng phải tham gia kỳ thi này.
Trừ phi xui xẻo bị thương tay không cầm được bút như Phong Cẩn, bằng không, Uyên Kính tiên sinh sao có thể trơ mắt nhìn học trò cưng của mình bỏ lỡ chuyện đại sự cả đời?
Nếu ngay cả điểm ấy ông cũng làm không được, thì phải xin lỗi lời tán tụng và khẳng định của người trong thiên hạ đối với ông rồi. Và Khương Bồng Cơ cũng sẽ cảm thấy mình không cần thiết phải theo học một người thầy như thế cho mất thời gian.
Trên thực tế, Uyên Kính tiên sinh cũng không cần tới ba ngày. Chỉ nửa ngày sau, ông đã phái người đưa một lá thư cho sứ giả Bắc Cương. Không ai biết bên trong viết gì, nhưng Hàn Úc đã được đưa về bình yên không mất một cọng lông, Bắc Cương cũng không hoạnh họe nữa.