Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 285 : Nói một đằng nghĩ một nẻo

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Uyên Kính tiên sinh nhìn cá chép bơi quanh trong hồ nước, nói với giọng ôn hòa: “Về được là tốt rồi.”



Thân thể Hàn Úc thì không sao, nhưng tinh thần lại mệt mỏi.



“Học trò bất hiếu, làm liên lụy thầy suýt chút nữa bị vấy bẩn anh danh cả đời.”



Thấy Hàn Úc quỳ rạp dưới đất, Uyên Kính tiên sinh cười nhạo: “Đứng lên đi, bình thường cũng đâu thấy con ngoan ngoãn biết điều như vậy chứ.”



Hàn Úc lo sợ bất an, không biết thầy đã dùng cái gì trao đổi với Bắc Cương để cậu có thể an toàn trở về. Nếu chuyện này bị người ta gióng trống khua chiêng rồi đơm đặt, nói Uyên Kính tiên sinh lén lút qua lại với Bắc Cương thì nguy.



“Không sao, lá thư ta viết sẽ không trở thành nhược điểm cho kẻ gian lợi dụng đâu, con cứ cuống lên làm gì?”



Hàn Úc nghe vậy mới dám thở phào.



Uyên Kính tiên sinh vẫy tay với cậu: “Qua đây, đến đứng trước mặt ta.”



Hàn Úc ngoan ngoãn nghe theo đi đến bên cạnh, Uyên Kính tiên sinh nhấc tay, nhéo một cái lên mặt cậu.



Lúc sau, ông lộ ra vẻ mặt phức tạp chẳng rõ là vui vẻ hay lo lắng, khiến Hàn Úc khó hiểu.



“Thôi con đi đi, xong rồi đấy, gọi Tử Hiếu qua đây cho thầy.”



Uyên Kính tiên sinh tiếp tục lấy thức ăn cho cá ném vào hồ, không nhìn Hàn Úc lấy một cái.



Hàn Úc chưa từng thấy thầy mình như vậy bao giờ, nỗi lo sợ vừa chìm xuống lại dần dần dấy lên. Tuy vậy, cậu vẫn nghe lời mà gọi Vệ Từ đến.



Không ngờ vừa gặp mặt, Vệ Từ đã nói với cậu một câu: “Quả nhiên là khác đi.”


Phong Cẩn hồi tưởng rồi nói: “Kỵ binh Đằng Giáp, Cẩn từng nghe đến rồi. Cuối cùng, năm trăm nghìn kỵ binh Đằng Giáp táng thân tại đồng bằng Tây Xuyên...”



Nói năm trăm nghìn thì có hơi quá, nhưng số lượng chắc chắn không ít.



Đó là những năm cuối của thời kỳ loạn mười sáu nước, năm trăm nghìn kỵ binh Đằng Giáp càn quét cả nửa vùng Trung Nguyên, cuối cùng bị Hoàng Phủ - Thừa tướng khai quốc triều Đại Hạ đầu óc nhạy bén, bao vây chúng trong đồng bằng Tây Xuyên rồi dùng một mồi lửa đốt trụi, không kẻ nào thoát khỏi.



Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu ta là Uyên Kính tiên sinh, không cần dài dòng gì nhiều, chỉ cần một câu như thế này thôi: Chư vị có còn nhớ trận hỏa hoạn ở đồng bằng Tây Xuyên đã đốt cháy dã vọng làm chủ Trung Nguyên của tổ tiên chư vị năm ấy không?”



Phong Cẩn nghe xong, tròn mắt hỏi lại: “Bắc Cương muốn thành lập lại kỵ binh Đằng Giáp?”



Nhớ đến sự đáng sợ của kỵ binh Đằng Giáp trong sách sử, Phong Cẩn bất giác dựng hết tóc gáy lên.



Bắc Cương không có gì hay, chỉ được cái là có nhiều ngựa tốt, thành lập một đội kỵ binh cũng không phải chuyện khó khăn gì.



Địa thế Đông Khánh nhiều đồng bằng, nếu để kỵ binh Đằng Giáp phá phòng tuyến Bắc Cương, để chúng tiến vào vùng trung bộ của Đông Khánh thì quả thật là không gì ngăn cản được.



Khương Bồng Cơ lắc đầu, nhớ lại những tên Bắc Cương ngày trước từng gặp, áo giáp trên người chúng rất khác biệt, lúc ấy cô nghĩ mãi không ra là khác chỗ nào, khi trở về bèn lật lại sách của Trình Thừa, thấy đoạn sử về đồng bằng Tây Xuyên mới nhớ ra.



Khương Bồng Cơ nói: “Nhược điểm của kỵ binh Đằng Giáp rất rõ ràng, tộc Khương Vu đã từng thua sấp mặt ở đây, Bắc Cương đâu ngu xuẩn đến độ giẫm vào vết xe đổ ngày trước nữa?”



Trên thực tế, đúng như theo quan sát của Khương Bồng Cơ, “Đằng Giáp” mà Bắc Cương làm ra hình như không sợ lửa nữa.



“Nếu Uyên Kính làm vậy, chắc là dùng lời này để cảnh cáo bọn chúng: Đám ranh con vắt mũi chưa sạch, muốn đấu trí với lão phu ấy à, còn non và xanh lắm.”



Phong Cẩn phun hết trà ra ngoài.



Cậu thật sự không cố ý.