Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 307 : Ba năm ở lang nha (7)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Thế nên cô cởi đai lưng, cởi áo ngoài, bên trong vẫn còn hai ba lớp áo.



Khương Bồng Cơ thấy vậy, đứng dậy đi đến trước mắt A Thảo, A Thảo căng thẳng, khó chịu nắm chặt tay.



Tưởng rằng sẽ có thân thể lạ đè lên, vậy mà trong tầm mắt chỉ thấy một đôi tay trắng trẻo sạch sẽ.



Quả là rất sạch, đến móng tay trơn tròn cũng sáng bóng trong suốt.



Quần áo vừa cởi ra được đôi tay kia mặc lại chỉnh tề, dây lưng bên eo cũng được buộc lại.



“Đem ngươi đến đây không phải để ngươi làm cái này.”



Những lão phịch thủ phòng livestream đang hưng phấn đợi xem cảnh em gái thoát y hiến dâng cũng bình tĩnh lại.



A Thảo không cúi đầu nữa, lặng lẽ ngẩng đầu lên muốn nhìn mặt Khương Bồng Cơ.



Vừa nhìn cô đã ngây ngẩn, tuổi tác còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của cô.



Công tử quý tộc nhỏ thế này mà cũng đi tìm thú vui sao?



Cô hoang mang ngơ ngác.



“Vậy... tiện nô phải làm gì?” A Thảo hỏi.



“Hưởng phúc.”



Khương Bồng Cơ nhìn kĩ gương mặt A Thảo, theo như tâm phúc của Liễu Xa nói, thiếu nữ này giống vị kia đến bảy phần.



Nếu chịu khó nuôi dưỡng, đợi lớn lên rồi chỉnh sửa lại chút ít thì có lẽ sẽ càng giống hơn, như người kia sống lại vậy.



Bởi vì cái đẹp của con người không phải ở bề ngoài mà là ở nội tâm, cho dù thiếu nữ này rất gầy, vẻ mặt mệt mỏi khó mà che giấu nhưng vẫn có sức hút.



“Hưởng... phúc?”



“Đúng vậy, sống như là một công chúa.”



Công chúa?
[Âm Nhạc Gia – Gia Cát Cầm Ma]: Ừm, mặc dù bác lầu trên hơi bị máu lạnh song quả thực phải cẩn trọng một chút, không sai.



Người xem phòng livestream: “...”



Theo như tính cách của Khương Bồng Cơ, làm sao cô có thể không cân nhắc những điều này chứ?



A Thảo là người thế nào, cô nhìn ra được.



Ít nhất cũng phải hai năm nữa Liễu Xa mới gả thứ nữ cho Vu Mã Quân.



Hai năm này đủ để xem A Thảo có thể trải qua thử thách, trở thành quân cờ có giá trị hay không?



Hơn nữa, Khương Bồng Cơ cũng không cần A Thảo đi làm việc nguy hiềm gì.



Cô ta chỉ cần nuôi dưỡng bản thân trắng trẻo mập mạp, mỗi ngày trang điểm xinh đẹp, tránh được âm mưu quỷ kế, sống ngày tháng biếng nhác, thoải mái là được.



Chỉ dựa vào khuôn mặt này, cô ta nhất định sẽ được người nâng lên trời.



“Tên A Thảo này không hay, đổi tên khác.” Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nghĩ rồi nói, “Gọi là Tuệ Quân đi.”



A Thảo không biết Tuệ Quân là hai chữ nào nhưng nghe hay hay, đứng đắn, không giống tên cho a hoàn dùng chút nào.



Cô cúi người hành lễ: “Tiện nô cảm tạ lang quân lão gia...”



“Người làm việc cho ta, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.” Khương Bồng Cơ hỏi: “Bây giờ ngươi muốn làm gì nhất?”



A Thảo, giờ là Tuệ Quân nghiêm túc suy nghĩ, sợ hãi hỏi: “Việc muốn làm nhất... Bất kể việc gì sao?”



“Đủ khả năng thì nhất định sẽ làm cho ngươi.”



Tuệ Quân cắn môi, sắc mặt trắng bệch nhưng vô cùng kiên định: “Tiện nô muốn giết vài người, bọn chúng đều là người xấu, đáng chết.”



Nếu không phải do mấy tên du côn kia, có lẽ cô cũng không trở thành gái mại dâm... Cho dù cô biết chuyện này không thực tế, bởi vì mẹ cô sớm đã coi trọng khuôn mặt cô, muốn đầu tư kiếm lợi. Thế mà cô lại thất thân, dưới góc nhìn của mẹ cô thì chính là vật không còn giá trị.



Khương Bồng Cơ cười đồng ý: “Được.”