Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 308 : Ba năm ở lang nha (8)
Ngày đăng: 14:30 30/04/20
Khương Bồng Cơ đan hai tay vào nhau, tư thế thoải mái phân phó.
“Nhớ che giấu thân phận của Tuệ Quân cho kỹ, đừng để người khác tra ra được.”
Thuộc hạ tâm phúc của Liễu Xa khi nghe thấy cái tên này thì có hơi ngẩn ra, nhất thời không nhớ ra có ai tên như vậy không.
Khương Bồng Cơ thấy vậy bèn giải thích: “Tuệ Quân là thiếu nữ vừa rồi, tìm người xử lý thân phận của cô ấy đi.”
Tên thuộc hạ lĩnh mệnh, chắc như đinh đóng cột mà nói rằng: “Tiểu lang quân cứ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ xử lý sạch sẽ thân phận của cô ấy.”
“Làm việc phải cẩn thận, chớ để lộ sơ hở.”
Nói xong, Khương Bồng Cơ lại không yên tâm mà dặn thêm.
“Tự tạo hộ tịch rất dễ bị nghi ngờ, không bằng tìm hộ tịch chưa bị gạch bỏ rồi nhét Tuệ Quân vào...”
Khương Bồng Cơ gõ mặt bàn, thời này chế độ hộ tịch vẫn còn lạc hậu, không như ở chỗ cô, muốn làm giả thân phận là việc gần như không thể. Thời viễn cổ do khoa học kỹ thuật lạc hậu và giao thông không thuận tiện, nên rất nhiều người không có hộ tịch, còn có người đã chết hoặc mất tích mười mấy năm mà trên hộ tịch cũng không bị gạch bỏ, những trường hợp như vậy rất khó kiểm chứng, đồng thời cũng dễ để người ta lợi dụng sơ hở.
So với việc mạo hiểm tạo một thân phận hoàn toàn mới cho Tuệ Quân, chi bằng cho cô một thân phận tương tự với thân phận vốn có của cô.
Thuộc hạ tâm phúc của Liễu Xa gật đầu nhận nhiệm vụ.
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống đi.”
Đã là thuộc hạ đắc lực của Liễu Xa thì ắt năng lực không thể khinh thường, chẳng mấy mà mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa.
***
“Mẹ A Thảo đâu rồi, A Thảo nhà bà về rồi kìa, mau về xem thế nào đi...”
Người được gọi là “mẹ A Thảo” là một người đàn bà trang điểm rất đậm, ăn mặc hở hang, ngực cũng lộ ra gần hết, tay đang phe phẩy chiếc quạt tròn đã ố vàng, son phấn trên mặt đều là đồ rẻ tiền, vòng eo mảnh khảnh, vòng ba cong mẩy nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, đường cong ấy khiến không ít tên lưu manh nhìn mà đỏ mắt, trong người hừng hực lửa tình.
“Đã tới lúc phải đi rồi, Tuệ nương tử.”
A Thảo vốn đã chết lại đứng sừng sững cạnh nghĩa địa, nhìn bốn thi thể đã không còn nguyên dạng kia bằng ánh mắt phức tạp.
Đôi tay còn nhuốm máu và hai chân cô vẫn đang run rẩy không ngừng, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ sung sướng đến thế.
“Ừm, đi thôi.”
Cô kéo mũ của áo choàng lên che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm nhỏ nhắn. Hai tay cô siết chặt áo choàng, ngăn gió lạnh bên ngoài thổi tới rồi lên một chiếc xe ngựa có vẻ ngoài tầm thường.
Xe ngựa lặng lẽ rời khỏi nghĩa địa, A Thảo của quá khứ cũng bị chôn vùi nơi đây, hiện giờ chỉ còn Tuệ Quân.
“Ngươi có chắc... là nghe được mẹ A Thảo nhắc đến hai chữ Huệ Quân không?”
Liễu Xa nghe thuộc hạ tâm phúc báo cáo lại thì cảm thấy quái dị.
Tên thuộc hạ lo sẽ có biến cố nên cải trang thành dân nghèo, xen lẫn vào đám đông, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Vâng, thuộc hạ chắc chắn.”
Tuệ Quân... Huệ Quân...
Liễu Xa lẩm bẩm, đọc giống nhau nhưng chữ khác nhau.
Tuệ Quân là tên mà Lan Đình đặt cho A Thảo, mẹ A Thảo không thể biết được.
Nếu vậy, cái tên ả nhắc đến trước khi tắt thở, chỉ có thể là người đó thôi.
“Chậc, đây hẳn là ông trời có mắt...” Thuộc hạ đã lui xuống, Liễu Xa thong thả đi trong đình viện phủ đầy tuyết, nhìn cảnh tuyết trắng bao la mà cười giễu, “...Ha ha, không ít người muốn tìm ngươi báo thù nhỉ...”