Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 309 : Ba năm ở lang nha (9)
Ngày đăng: 14:30 30/04/20
Trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi đúng nửa tháng. Thời tiết ngày càng lạnh hơn, không ít nhà bị tuyết tích tụ đè sập, dân chúng thương vong nhiều không đếm hết. Đã có vài nhà thế gia trong Thượng Kinh mở kho lương, dựng lều phát cháo nhưng đại đa số những nhà giàu có lại vẫn tiếp tục cuộc sống xa hoa phung phí.
Hiện giờ Khương Bồng Cơ đang ở nhờ tại Phong phủ, nghe nói có dựng lều cháo, liền đi theo Phong Cẩn đến phát cháo cho dân chúng.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, trước lều phát cháo đã có dân chúng xếp thành mấy hàng dài đứng đợi.
Gương mặt ai nấy đều tiều tụy, quần áo ít ỏi, có một vài người cũng coi như là mặc đầy đủ, nhưng quần áo toàn những miếng vá to to nhỏ nhỏ.
“Trận tuyết này không biết đã làm chết bao nhiêu người…”
Một gã sai vặt đứng trước lều cháo nhìn những hàng người nối dài không thấy đuôi đâu, bèn nhỏ giọng than thở với gã khác bên cạnh, trong giọng nói chứa đầy sự thương hại và đồng cảm.
Cho dù đã chuẩn bị sẵn hai nồi cháo lớn, nhưng có lẽ số cháo này vẫn không đủ cho dân chúng ăn.
Gã sai vặt nọ bận đến nỗi chân không chạm đất: “… Nói ít thôi, mau làm đi… tính mạng của tiện dân sao có thể so được với tính mạng của quý nhân?”
Dân chúng đờ đẫn xếp hàng xin cháo, Khương Bồng Cơ giúp bọn họ múc cháo hoặc chạy chân chuyển củi nhóm lửa, thư sinh yếu đuối như Phong Cẩn cũng mệt đến mức trán toát mồ hôi.
Xung quanh không có dân chúng ồn ào hoặc chen ngang, khán giả xem livestream cũng im lặng một lúc lâu, bầu không khí trở nên nặng nề vô cùng, thậm chí có khán giả không kìm được xúc động mà khóc, không dám xem tiếp nữa, cũng không có ai bình luận cười đùa như thường lệ.
[Thỏ Tuzki Nhảy Múa]: … Tuy tôi thường xuyên phàn nàn mùa đông rất lạnh, lạnh run người, phàn nàn rằng phía Nam không có lò sưởi tự nhiên, mùa đông đến quá lạnh… Nhưng thật sự là cuộc sống của chúng ta bây giờ rất hạnh phúc…
[Thỏ Tuzki Nhảy Múa]: Ở đây không có lò sưởi tự nhiên nhưng chúng ta có thể lên mạng mua máy sưởi, có thể bật điều hòa, nếu không sợ lãng phí điện còn có thể ở trong nhà mặc quần áo mùa hè giữa mùa đông… Nhưng điều này ở viễn cổ gần như là bất khả thi, nhà giàu thì có thể mặc nhiều quần áo, đốt than tốt để sưởi, còn dân chúng thì sao?
Đúng vậy, còn dân chúng thì sao?
Rất nhiều người dân không đủ tiền mua quần áo chống lạnh, không được ở trong những căn nhà kín gió, không có tiền mua than sưởi ấm. Đây còn là Thượng Kinh dưới chân thiên tử đấy! Ở đây đã như thế, thì những vùng khác sẽ đến mức nào?
Sau một trận tuyết lớn rốt cuộc có bao nhiêu căn nhà bị tuyết đè sập, bao nhiêu sinh linh vô tội bị chết rét?
Dưới sự cho phép của hoàng đế Đông Khánh, công chúa Bắc Cương phá lệ mà mặc áo cưới đỏ rực ngồi trong cỗ kiệu mười sáu người nâng. Thân kiệu dát vàng bạc, gắn châu báu, treo đầy lụa đỏ lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, vô cùng xa hoa.
Đội ngũ đón dâu mặc quần áo mới đỏ rực, kèn trống vang trời đi vào từ cửa thành Thượng Kinh rồi diễu hành một vòng quanh thành. Hai bên đường nhân dân tụ tập hoan hô chúc phúc, phủ hoàng tử bày trăm bàn tiệc, các triều thần cùng quý phụ ra ra vào vào, trông thật náo nhiệt.
Đối lập với cảnh tượng sống động tươi vui đó, ở một góc hẻo lánh của Thượng Kinh, từng cái xác cứng đờ được đào ra từ trong đống đổ nát hoang tàn.
Những cái xác cứng đờ lạnh buốt chất đầy từng xe từng xe.
Khương Bồng Cơ mặc một bộ quần áo mộc mạc, mái tóc dài được búi gọn trên đầu bằng trâm gỗ, vẻ mặt cô lạnh như băng.
Tình thế này… đã đến lúc thay đổi rồi!
Khương Bồng Cơ dặn dò gã sai vặt phụ trách dọn dẹp xác chết: “An táng bọn họ cho tử tế, bây giờ trời lạnh, thi thể không dễ phân hủy nhưng đừng vì thế mà chủ quan. Nếu như không xử lý những thi thể chất đống này thì khi xuân đến sẽ dễ dàng gây ra dịch bệnh.”
“Tiểu lang quân yên tâm, nô nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”
Cùng lúc đó, tại một nơi khác ở Thượng Kinh.
Lữ Trưng bưng cái đĩa, ngồi nhai bánh dày đã cứng lại do lạnh, thở dài nói: “Kỳ đánh giá cũng sắp qua được một tháng rồi mà triều đình vẫn không đưa thư bổ nhiệm đến, chắc năm nay chẳng trông chờ gì được đâu…”
“Thầy đã quyết định hai hôm nữa sẽ quay về Lang Nha... Thật không muốn quay lại cái đất Thượng Kinh này lần nào nữa.”
Hàn Úc nghe tiếng nhạc nhẽo bên ngoài mà bực bội vô cùng.
Bao nhiêu dân chúng còn đang chết đói chết rét, vậy mà Quan Gia lại tổ chức hôn lễ linh đình như thế cho Nhị hoàng tử, quy mô còn to hơn hôn lễ của thái tử một bậc.
Đông Khánh như thế này làm sao mà có thể không sụp đổ được đây?