Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 310 : Ba năm ở lang nha (10)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài khiến Hàn Úc không còn tâm trí đâu mà đọc sách, Lữ Trưng thì lại khoái chí ngồi ăn uống.



Thấy Hàn Úc cứ mặt ủ mày chau suốt, Lữ Trưng đánh tiếng kéo Hàn Úc ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.



“Tử Hiếu đi đâu rồi ấy nhỉ? Từ sáng sớm đã không thấy mặt mũi đâu, giờ đọc sách buổi sáng cũng không thấy mò đến...”



Hàn Úc khôi phục tinh thần, hỏi lại: “Huynh cũng không thấy huynh ấy à?”



Lữ Trưng ăn hết một đĩa bánh dày rồi vui vẻ uống một chén trà nóng, cảm thấy người ấm hẳn lên.



“Có thấy đâu... Đĩa bánh này vốn là đồ ăn sáng của cậu ấy đấy. Mà cậu ấy không ăn, để nguội thì tiếc quá, nên ta hâm nóng rồi ăn luôn.” Lữ Trưng vuốt ngực thuận khí, lại rót thêm cho mình một chén trà nữa, cảm giác ấm áp dễ chịu này khiến anh buồn ngủ.



Hàn Úc nhếch môi, trong đầu hiện lên hình ảnh Vệ Từ trở về thấy đồ ăn của mình bị người khác ăn hết.



Vệ Từ mà hai người nói đến giờ đang ở đâu?



Anh mặc một bộ nho sam màu trắng tinh khôi, khoác thêm áo choàng giữ ấm bên ngoài, mang theo một chiếc xe ngựa và hai nô bộc, đi đến một khu ổ chuột bị tuyết lớn làm tổn hại nghiêm trọng.



Khu ổ chuột đã lâu không được tu sửa nên càng lụp xụp, lối đi gập ghềnh khiến dân chúng di chuyển gặp nhiều khó khăn. Xung quanh đây cũng không có lều phát cháo nào, không ít người khốn đốn vì không tìm được kế sinh nhai, người già và trẻ nhỏ yếu đuối đành chịu chết đói hoặc chết rét ngoài trời đông buốt giá.



“Vệ lang quân đến rồi!”



Vệ Từ vừa đến đầu ngõ đã thấy một cô bé con tầm bảy tám tuổi vui mừng chạy vào trong.



Không lâu sau, khoảng hai mươi cụ già và trẻ con dưới mười tuổi cầm bát đi ra, Vệ Từ sai nô bộc dừng xe lại rồi xốc tấm rèm che vừa dày vừa nặng lên. Trong xe có bốn chiếc thùng to, dù được che kín nhưng vẫn tỏa hương thơm ngào ngạt.



“Mọi người cứ bình tĩnh, ai cũng có phần.”




Vệ Từ rủ mắt, kéo lại áo choàng, hơi cau mày.



Phủ Nhị hoàng tử vốn là sản nghiệp của một vị quan lớn ở Thượng Kinh, vì phạm tội mà bị thu giữ sung công, sau lại ban cho Nhị hoàng tử. Qua một hồi trùng kiến và cơi nới thành ra cả con đường này đều thuộc phạm vi phủ Nhị hoàng tử, nên muốn đi đường vòng cũng rất tốn thời gian.



Từ xa xa, Vệ Từ đã thấy cửa bên hông phủ Nhị hoàng tử được mở ra, từng thùng đồ ăn thừa bị khênh lên xe.



Phải mất một lúc mới dọn hết các thùng đồ ăn thừa, cửa son cũng lặng lẽ khép lại.



Dù cách một quãng xa, Vệ Từ cũng nghe thấy tiếng nói chuyện của người hầu chuyển đồ ăn thừa.



“Ôi, mấy thùng đồ ăn thừa này nhìn sao cũng thấy toàn tiền là tiền... Nhìn mấy món ấy xem, có món chỉ mới ăn được hai miếng, có món còn chưa từng động đũa, thế mà cứ bị vứt hết... Ngoài kia có biết bao người đói chết... Đem mấy thứ này qua cho họ ăn khéo cũng cứu được khối người đấy...”



Một người khác tiếp lời: “Muốn chết hả, nói linh tinh gì thế? Nếu bị quý nhân nghe được, nhẹ thì mất việc nặng thì mất mạng đấy. Những thứ mà quý nhân từng nếm, đám dân đen bên ngoài có tư cách gì mà ăn... Nếu không sao lại nói, người ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, thân phận cao quý, đám nông dân chân đất như chúng ta sinh ra chỉ để họ chà đạp thôi...”



“Ngươi còn dám nói ta, ngươi cũng đâu có kín miệng...”



Hai người đấu khẩu qua lại vài câu rồi thở dài, lặng lẽ đánh xe đi khỏi cửa sau.



Vệ Từ nghe mà cơ thể lạnh cóng như ngồi trong hầm băng, hơi lạnh từ bàn chân lan hết lên đầu.



Trước mắt anh dường như hiện lên một ánh mắt giễu cợt, khiến trái tim anh nảy mạnh.



“Bệ hạ... người nói đúng...”



Anh thì thào, mắt nóng rực, suýt thì rơi lệ.